Một buổi sớm mai trong trẻo, sau đêm tiệc mừng Uyển Nhi tròn một tuổi, ngôi làng nhỏ ven rừng Hoang Giới lại trở về với nhịp sống yên ả thường nhật. Trong căn nhà gỗ ấm cúng của Dạ Thần và Lạc Anh, tiếng cười khúc khích của tiểu Uyển Nhi vang lên như những nốt nhạc vui. Cô bé, với sự phát triển vượt trội nhờ dòng máu đặc biệt và linh khí từ kỳ Nguyệt Thực, giờ đây đã có thể vịn vào đồ đạc, lẫm chẫm những bước đi ngắn còn chưa vững nhưng đầy tự tin quanh nhà.
"Uyển Nhi, lại đây với mẹ nào con yêu!" Lạc Anh ngồi trên tấm thảm dệt bằng tay, giang rộng vòng tay chờ đợi.
"Không, không, Uyển Nhi, bò lại đây với cha nào! Cha có trò này vui lắm!" Dạ Thần cũng ngồi bệt xuống sàn, vỗ vỗ tay, cố gắng thu hút sự chú ý của cô con gái bé bỏng.
Tiểu Uyển Nhi nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt đen láy, long lanh ánh lên vẻ phân vân đáng yêu, rồi cô bé bật cười, chọn cách bò thật nhanh về phía Lạc Anh, úp mặt vào lòng mẹ. Dạ Thần giả vờ tiu nghỉu, khiến Lạc Anh không khỏi bật cười. Họ cùng nhau nâng niu từng khoảnh khắc, từng bước chân đầu đời của cô con gái nhỏ, hạnh phúc ngập tràn trong từng ánh mắt, cử chỉ.
Nhưng niềm hạnh phúc bình dị ấy không hề hay biết rằng, ở một nơi rất xa, tại Thành Đô sầm uất nằm ngoài phạm vi quản lý trực tiếp của Tàng Vân Tông, một âm mưu đen tối đang được thực thi. Tên thị vệ thân tín của Tông Chủ, sau khi nhận mật lệnh, đã nhanh chóng liên hệ với một tổ chức sát thủ khét tiếng trong giới hắc đạo – những kẻ chuyên nhận tiền để lấy mạng người, bất kể đối phương là ai.
Trong một gian phòng tối tăm, ẩm thấp của một tửu điếm hẻo lánh, tên thị vệ đặt lên bàn một túi tiền nặng trịch kêu leng keng và một bức họa.
"Đây là chân dung của kẻ mà chủ nhân ta muốn lấy mạng," hắn nói với kẻ cầm đầu đám sát thủ, một gã đàn ông mặt đầy sẹo, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc. "Hắn tên Dạ Thần, hiện đang ẩn náu cùng một nữ nhân và một đám thuộc hạ ở một ngôi làng hẻo lánh gần biên giới Tà Dương Tộc."
Gã cầm đầu liếc nhìn bức tranh phác họa chân dung Dạ Thần, rồi lại nhếch mép cười khẩy nhìn túi tiền:
"Tàng Vân Tông quả nhiên không hổ danh là một trong những thế lực lớn của Hoang Giới, ra tay thật hào phóng. Chỉ một mạng người mà đã chi ra ngần này kim tệ."
"Chủ nhân ta muốn mọi chuyện phải được giải quyết nhanh gọn và tuyệt đối kín đáo," tên thị vệ nhấn mạnh, giọng không chút cảm xúc. "Thực lực của các ngươi, ta đã nghe danh. Hy vọng sẽ không làm chủ nhân ta thất vọng. Sau khi hoàn thành, nếu mang được đầu của hắn và nữ nhân kia về, sẽ còn có thêm một phần thưởng hậu hĩnh nữa."
"Yên tâm," gã sát thủ cầm đầu cười gằn. "Khách đã trả tiền, chúng ta đương nhiên phải làm việc. Huống hồ, số tiền này đủ để huynh đệ chúng ta sống sung túc cả năm. Chỉ là một tên tu sĩ trẻ tuổi trốn chui trốn lủi, có gì đáng ngại?" Dù hắn có vài tên hộ vệ, nhưng với thực lực của Hắc Phong Đường chúng ta, ít nhất cũng phải có ba tên đạt Ngưng Hồn Cảnh đỉnh phong, còn ta đã chạm ngưỡng Ích Cốc Sơ Kỳ, đối phó với một đám ô hợp ở nơi thôn dã đó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Sau khi nhận đủ tiền đặt cọc và ghi nhớ kỹ chân dung Dạ Thần, đám sát thủ nhanh chóng lên đường, như những bóng ma hòa vào màn đêm, bắt đầu cuộc hành trình truy sát của mình.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua tại ngôi làng nhỏ của Dạ Thần. Một năm nữa lại đến rồi đi trong sự bình yên và no đủ. Tiểu Uyển Nhi giờ đây đã tròn hai tuổi, càng lớn càng xinh xắn và lanh lợi. Đôi mắt to tròn, đen láy của cô bé dường như có thêm một chút ánh xám xanh huyền ảo, có lẽ được thừa hưởng từ một phần huyết mạch bí ẩn nào đó của Lạc Anh hoặc từ chính Tà Dương Tộc. Mái tóc đen nhánh ngày nào giờ cũng đã dài hơn, được Lạc Anh khéo léo tết thành những bím tóc nhỏ xinh xắn.
Lạc Anh, ngoài việc chăm sóc Uyển Nhi và quán xuyến việc nhà, còn tìm thấy niềm vui trong việc nuôi tằm, kéo tơ, dệt vải. Nàng tự tay nhuộm những thước lụa bằng màu sắc tự nhiên từ hoa cỏ trong rừng, rồi miệt mài thêu lên đó những hoa văn tinh xảo, khi thì là hình chim phượng, khi thì là đóa mẫu đơn, mỗi đường kim mũi chỉ đều chứa đựng sự khéo léo và tình yêu của người phụ nữ.
Một buổi trưa, thấy Lạc Anh vẫn cặm cụi bên khung cửi, Dạ Thần bưng một chén trà hoa cúc đến bên cạnh:
"Lạc Anh, nàng có vẻ miệt mài quá rồi. Nghỉ tay một chút đi nào, kẻo lại mệt. Để ta trông Uyển Nhi thay nàng cho." Tiểu Uyển Nhi lúc này đang chơi đùa với mấy con búp bê gỗ do cha tự đẽo ngoài sân.
Lạc Anh ngẩng lên, mỉm cười đón lấy chén trà từ tay Dạ Thần. Sự ân cần, quan tâm của chàng bao năm qua vẫn không hề thay đổi, luôn khiến trái tim nàng cảm thấy ấm áp.
"Đa tạ chàng. Cũng đã nhiều ngày ngồi dệt rồi, có lẽ thiếp cũng nên nghỉ ngơi một chút, đưa Uyển Nhi ra suối chơi."
Những ngày tháng ở ngôi làng trôi qua thật sung túc và vui vẻ. Tiếng nô đùa của đám phụ nữ và trẻ con trong làng mỗi buổi chiều tà, tiếng trống hội rộn rã trong những dịp lễ nhỏ của các bộ tộc mà họ giao hảo, tiếng gió thổi vi vu qua những rặng cây cổ thụ bao quanh làng tạo thành một luồng không khí trong lành, mát rượi. Tiếng nước chảy róc rách từ con suối gần đó, nơi cung cấp nguồn nước sinh hoạt cho cả làng, và tiếng chim hót líu lo, ngân nga từ sáng sớm tinh mơ cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Tất cả tạo nên một bức tranh cuộc sống bình dị, ấm no, tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi, không bao giờ kết thúc.
Nhưng hạnh phúc thường mong manh như sương khói.
Cách đó không xa, tại chính con suối mà Lạc Anh và Dạ Thần đã từng dừng chân cắm trại, nơi họ chia sẻ những con cá nướng đầu tiên và những câu chuyện thâu đêm, một toán người áo đen, mặt mày sát khí, đang dừng lại nghỉ chân. Chính là đám sát thủ của Hắc Phong Đường.
Sau gần một năm ròng rã lần theo những manh mối mơ hồ và những lời đồn đại, cuối cùng chúng cũng đã tìm đến được gần nơi ở của Dạ Thần.
Một tên trong bọn liếm môi, giọng khàn khàn:
"Không ngờ một mạng người ở nơi khỉ ho cò gáy này lại đáng giá đến vậy. Số tiền thưởng này thực sự quá hậu hĩnh!"
Kẻ cầm đầu, gã mặt sẹo, cười nhạt:
"Đúng vậy. Tàng Vân Tông quả nhiên giàu có và chịu chi. Họ không ngại vung ra một số tiền lớn như vậy chỉ để lấy mạng của kẻ kia, chắc hẳn tên Dạ Thần đó đã đắc tội không nhỏ với bọn họ. Đáng tiếc cho các ngươi, bọn ta là sát thủ, nhận tiền thì phải làm việc, không quan tâm đến ân oán giang hồ." Hắn nhìn về phía ngôi làng lờ mờ sau những rặng cây, ánh mắt lóe lên tia tàn độc. "Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ hành động."
Mối nguy hiểm đã đến rất gần, như một con thú săn mồi đang từ từ siết chặt vòng vây quanh con mồi không hề hay biết.