Cherreads

Chapter 9 - THỊNH NỘ TÔNG MÔN, UYÊN ƯƠNG ƯỚC HẸN, NGUYỆT THỰC HIỂN LINH

Những lời thủ thỉ tâm tình, những cử chỉ ân cần của Lạc Anh đêm đó đã xoa dịu phần nào những ưu tư trong lòng Dạ Thần. Chàng ôm lấy người yêu, chìm vào giấc ngủ với một cảm giác bình yên hiếm hoi, tạm quên đi những gánh nặng của nhiệm vụ và những bí ẩn chưa có lời giải.

Nhưng ở một nơi rất xa, tại Tàng Vân Tông, một cơn thịnh nộ đang chuẩn bị bùng phát, đủ sức thiêu đốt mọi sự bình yên mong manh.

Vài ngày sau khi âm thầm rời khỏi ngôi làng nhỏ nơi Dạ Thần và Lạc Anh đang tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, tên thị vệ mang lòng dạ khác đã vượt qua muôn trùng hiểm trở, trở về được đến Tông môn. Hắn không dám chậm trễ một khắc, lập tức cầu kiến Tông Chủ, giọng điệu khẩn thiết, thêm thắt không ít chi tiết để khích động cơn giận của bề trên, thuật lại toàn bộ những gì mình đã "chứng kiến": từ việc Dạ Thần tự ý xây dựng nhà cửa gần Tà Dương Tộc, mối quan hệ thân mật quá mức với nữ tử tên Lạc Anh, cho đến việc chàng dường như đã hoàn toàn lãng quên nhiệm vụ tối mật là tìm kiếm Huyết Văn Cổ, chỉ mải mê vui thú riêng.

Trong mật thất âm u, Tông Chủ Tàng Vân Tông ngồi trên ghế đá, lắng nghe từng lời của tên thị vệ. Ban đầu, gương mặt lão vẫn giữ vẻ bình thản khó đoán, nhưng khi nghe đến việc Dạ Thần "vì nữ nhân mà bỏ bê trọng trách Tông môn giao phó", một luồng sát khí lạnh lẽo, đặc quánh bỗng tỏa ra từ người lão, khiến nhiệt độ trong mật thất như giảm xuống mấy phần. Ánh Dạ Minh Châu leo lét dường như cũng trở nên u ám hơn trước cơn giận dữ đang âm thầm tích tụ.

"PHẾ VẬT!" Tông Chủ bất ngờ đập mạnh tay xuống mặt bàn đá cổ kính, tiếng động khô khốc vang vọng, làm bụi bặm trên các giá sách khẽ rung lên. "Ta đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào nó, cung cấp cho nó những thuộc hạ tinh nhuệ nhất, tài nguyên không thiếu một phân, vậy mà nó lại dám vì một nữ nhân tầm thường mà quên đi đại sự của Tông môn! Quên đi lời hứa danh dự với bản Tông!"

Nó không chỉ quên nhiệm vụ, lão thầm rít trong đầu, hàm răng nghiến chặt, mà có lẽ nó đã sớm có những toan tính khác, hoặc tệ hơn, đã bị nữ nhân Tà Dương Tộc kia mê hoặc, thao túng! Tà Dương Tộc... một lũ dị đoan ẩn dật từ ngàn xưa, không biết chừng lại có liên quan gì đó đến Huyết Văn Cổ mà ta đang tìm kiếm!

Tên thị vệ quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy như cầy sấy, không dám ngẩng đầu lên đối diện với cơn thịnh nộ của Tông Chủ.

"Con... con đã cố gắng nhắc nhở nhiều lần, nhưng Dạ Thần sư huynh... huynh ấy dường như không hề để tâm, chỉ một lòng với nữ nhân kia..." Hắn cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.

"Câm miệng!" Tông Chủ gầm lên, cắt ngang lời tên thị vệ. Lão đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong không gian chật hẹp của mật thất, vẻ mặt đằng đằng sát khí, những nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn. Không thể để một kẻ như vậy làm hỏng đại kế của ta. Huyết Văn Cổ... nhất định phải thuộc về Tàng Vân Tông, thuộc về tay ta! Kẻ nào cản đường, kẻ đó phải chết!

Đúng lúc đó, một cảm giác khác thường, một sự rung động vi tế của linh khí đất trời truyền đến từ bên ngoài. Tông Chủ khựng lại, đôi mắt già nua nhưng vẫn còn sắc bén ngẩng lên nhìn về phía trần đá của mật thất, như thể ánh mắt lão có thể xuyên qua mọi vật cản, nhìn thấu những biến động của Càn Khôn. Lão cảm nhận được một sự xáo động kỳ lạ trong dòng chảy linh khí, một sự thay đổi vi diệu, mang tính quy luật vũ trụ đang diễn ra trên bầu trời đêm.

"Đây là..." Lão lẩm bẩm, rồi không một lời giải thích, vội vàng bước nhanh ra khỏi mật thất, thân hình như một bóng ma lướt về phía một đài quan sát thiên văn được xây dựng trên đỉnh núi cao nhất trong Tông môn, một nơi chỉ có Tông Chủ và vài vị trưởng lão tối cao mới được phép đặt chân đến.

Trên bầu trời Tàng Vân Tông đêm đó, và có lẽ là trên khắp Hoang Giới bao la, hàng vạn vì sao dường như đang từ bỏ quỹ đạo thường ngày của chúng. Những đốm sáng li ti, vốn chỉ là những chấm nhỏ trên nền trời đen thẫm, nay lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, và chúng đang từ từ, rất từ từ, hội tụ lại, như thể chuẩn bị cho một cuộc vũ hội vĩ đại của các thiên thể.

"Các vì sao... chúng đang chuẩn bị xếp thẳng hàng!" Tông Chủ thì thào, giọng nói run run vì kích động, ánh mắt tham lam và một chút kính sợ nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo. "Điềm báo của Nguyệt Thực Toàn Phần! Không sai được! Một sự kiện vũ trụ trọng đại sắp sửa diễn ra, một cơ hội ngàn năm có một cho những kẻ tu đạo như chúng ta!"

Lão biết rằng, khi Nguyệt Thực Toàn Phần chính thức diễn ra, khi các thiên thể trong một khu vực vũ trụ nhất định thẳng hàng trên một trục duy nhất, linh khí đất trời sẽ trở nên vô cùng dồi dào và thuần khiết, như một dòng thác năng lượng nguyên thủy đổ xuống trần gian. Đây là thời điểm vàng để các tu sĩ đột phá cảnh giới, lĩnh ngộ đạo pháp, thậm chí là nhìn thấy được những Pháp Tắc ẩn sâu của vũ trụ. Thậm chí, những chấn động từ vũ trụ nguyên thủy trong thời khắc này có thể tạo ra những vết nứt không gian tạm thời, hé lộ những tiểu vũ trụ ẩn hoặc những bí cảnh cổ xưa chứa đầy cơ duyên và bảo vật thất truyền. Các cường giả khắp nơi, từ những tán tu vô danh đến những lão tổ của các đại gia tộc, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà đồng loạt bế quan, tranh thủ hấp thụ nguồn tài nguyên quý giá đó.

"Thời cơ của ta đã đến!" Tông Chủ nắm chặt tay, móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt. "Ta cần phải bế quan ngay lập tức, không thể bỏ lỡ đại cơ duyên này để đột phá cảnh giới hiện tại!"

Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào trạng thái bế quan, lão không quên mối họa mang tên Dạ Thần.

Lão quay sang tên thị vệ thân tín vừa theo sau lên đài quan sát, kẻ vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi: "Ngươi, hãy lập tức triệu tập Hắc Sát Vệ của Tông môn. Đồng thời, tìm thêm một nhóm sát thủ chuyên nghiệp từ bên ngoài, những kẻ không có bất kỳ liên hệ nào với Tàng Vân Tông chúng ta, đảm bảo tu vi của chúng ít nhất phải đủ sức đối phó với những Trưởng Lão Chấp Sự khó nhằn nhất. Bằng mọi giá, phải diệt khẩu thằng nhãi Dạ Thần đó cho ta! Cả con yêu nữ Tà Dương Tộc đang ở bên cạnh nó nữa, nếu cần thiết, cũng không được để lại một mống!"

Tông Chủ hạ giọng, ánh mắt tàn độc như loài mãng xà: "Nhớ kỹ, phải hành động thật kín kẽ, tạo hiện trường giả như một vụ cướp bóc của đám thổ phỉ hoặc thú dữ tấn công trong rừng sâu. Tuyệt đối không được để bất kỳ ai điều tra ra chuyện này có bàn tay của Tông môn chúng ta nhúng vào. Rõ chưa?!"

"Thuộc hạ... thuộc hạ tuân lệnh Tông Chủ! Xin Tông Chủ cứ yên tâm bế quan!" Tên thị vệ rùng mình, vội vàng cúi đầu sát đất đáp. Hắn biết, một khi Tông Chủ đã thực sự nổi giận và ra lệnh như vậy, thì số phận của Dạ Thần đã được định đoạt, không còn đường thoát.

Trong khi đó, tại ngôi làng nhỏ bé bên bìa rừng gần Tà Dương Tộc, cách xa những âm mưu và toan tính của Tàng Vân Tông hàng vạn dặm, Lạc Anh cũng cảm nhận được những thay đổi khác thường của đất trời. Đêm đó, khi nàng cùng Dạ Thần tựa vai nhau ngắm những vì sao lấp lánh trên một ngọn đồi thoai thoải gần nhà, nàng thấy những vì tinh tú dường như đang nhảy múa, chúng có một sự sắp xếp khác lạ, một trật tự mới đang dần hình thành. Một cảm giác thân thuộc, một ký ức xa xăm chợt ùa về trong tâm trí nàng.

Những vì sao... chúng đang dịch chuyển. Giống hệt như lời lão nhân tóc trắng năm đó đã nói... Nàng thầm tính toán trong đầu, dựa trên những kiến thức cổ xưa mà Tà Dương Tộc còn lưu giữ. Nếu không lầm, chỉ còn khoảng một năm nữa thôi, Nguyệt Thực Toàn Phần sẽ chính thức bắt đầu hình thành, các vũ trụ trong tinh vực này sẽ xếp thẳng hàng trên một trục duy nhất.

Một niềm hy vọng lớn lao xen lẫn chút lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng Lạc Anh. Đây chính là cơ hội để ta thực hiện lời hứa với vị tiền bối kia, gieo mầm nguyên thần cho đứa trẻ bất hạnh đó. Và có lẽ... đây cũng là thời điểm tốt nhất để ta và Dạ Thần... thực sự thuộc về nhau, để tình yêu của chúng ta đơm hoa kết trái. Nàng nhìn trộm Dạ Thần đang say sưa kể về một chòm sao nào đó mà chàng vừa đọc được trong một cuốn sách cổ, gương mặt chàng ánh lên dưới ánh trăng thật hiền hòa và ấm áp, khiến tim nàng không khỏi xao xuyến. Ta muốn có một đứa con với chàng, một kết tinh tình yêu của chúng ta, trước khi mọi biến cố không thể lường trước có thể ập đến.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Một năm sau, đúng như Lạc Anh dự đoán, sự kiện Nguyệt Thực Toàn Phần vĩ đại bắt đầu diễn ra trên khắp Hoang Giới. Bầu trời đêm trở nên huyền ảo lạ thường, mặt trăng như to lớn hơn, nhuốm một màu đỏ huyền hoặc, và hàng vạn vì sao như kết thành những dòng sông ánh sáng chảy trên bầu trời. Linh khí trong trời đất trở nên dồi dào đến mức có thể cảm nhận bằng mắt thường, tinh khiết và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khắp các nơi trong Hoang Giới, và có lẽ là cả những vũ trụ xa xôi khác, vô số tu sĩ, từ những kẻ mới nhập đạo đến những lão quái vật đã bế quan hàng trăm năm, đều tranh thủ thời cơ này để điên cuồng tu luyện, mong muốn đột phá cảnh giới, lĩnh ngộ những đạo pháp cao siêu. Những chấn động từ vũ trụ nguyên thủy trong thời khắc này thực sự đã tạo ra những vết nứt không gian tạm thời, hé lộ những cảnh tượng kỳ vĩ từ các tiểu vũ trụ khác, nơi linh khí còn tinh thuần hơn gấp bội, làm dấy lên không ít cuộc tranh đoạt cơ duyên.

Trong khoảng thời gian thiêng liêng và đầy biến động này, tại ngôi nhà gỗ nhỏ bé nép mình bên bìa rừng, Lạc Anh và Dạ Thần đã có những ngày tháng hạnh phúc nhất, hoàn toàn thuộc về nhau trong sự giao hòa của đất trời. Lạc Anh cũng đã tìm được một nơi linh địa ẩn sâu trong khu rừng cấm mà người của Tà Dương Tộc coi là vùng đất thiêng, nơi linh khí hội tụ mạnh mẽ nhất, và vào một đêm trăng tròn và đỏ rực nhất của kỳ Nguyệt Thực, khi các vì sao như kết thành một đường thẳng hoàn hảo trên đỉnh đầu, nàng đã cẩn thận làm theo lời dặn của lão nhân tóc trắng, "gieo mầm" quả cầu nguyên thần ấm áp ấy xuống lòng đất mẹ, với tất cả niềm hy vọng và sự thành kính, cầu mong một sinh mệnh mới sẽ được tái sinh.

Vài tháng sau khi sự kiện Nguyệt Thực Toàn Phần kết thúc, để lại một nguồn linh khí dồi dào cho khắp Hoang Giới và những thay đổi vi tế trong quy luật vận hành của đất trời, Lạc Anh cảm nhận được một niềm vui xen lẫn chút bỡ ngỡ đang lớn dần trong cơ thể mình. Nàng khẽ đặt tay lên bụng, nơi một sinh linh bé nhỏ, một kết tinh của tình yêu giữa nàng và Dạ Thần, đang dần tượng hình. Nàng đã có thai.

More Chapters