Sự im lặng bao trùm lên căn nhà gỗ rách nát. Tô Thanh Sương đứng ở cửa, ánh mắt lạnh như băng hồ mùa đông quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong đang nằm bất tỉnh giữa đống đổ nát. Luồng khí tức hỗn loạn, ma mị ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thu liễm vào trong cơ thể hắn, khiến hắn trông không khác gì một thiếu niên phàm nhân bình thường, yếu ớt.
Nhưng Tô Thanh Sương biết, mọi thứ đã không còn bình thường.
Linh giác của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như nàng vô cùng nhạy bén. Nàng vẫn có thể cảm nhận được, sâu trong cơ thể của thiếu niên này, có một luồng sức mạnh đang ngủ say. Nó không phải tiên khí, cũng không hẳn là ma khí. Nó cổ xưa, nguyên thủy, giống như hơi thở của trời đất thuở hồng hoang. Và chính sự tồn tại mơ hồ đó đã thu hút yêu nữ của Vong Tình Cốc.
"Hạt giống... sẽ nở ra hoa trắng, hay kết thành trái độc?"
Lời nói của nữ tử áo đen văng vẳng bên tai nàng. Theo môn quy của Thiên Huyền Tông, bất cứ thứ gì dính dáng đến ma đạo, không rõ lai lịch, đều phải bị tiêu diệt ngay từ trong trứng nước để trừ hậu họa. Giết thiếu niên này là cách xử lý đơn giản và đúng đắn nhất. Chỉ cần một luồng kiếm khí, mọi chuyện sẽ kết thúc. Sẽ không có hạt giống, cũng chẳng có hoa hay độc.
Thanh cổ kiếm "Hàn Sương" sau lưng nàng khẽ rung lên, tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, dường như chỉ chờ mệnh lệnh của chủ nhân. Bàn tay thon dài của Tô Thanh Sương đã đặt lên chuôi kiếm.
Nhưng, nàng do dự.
Lần đầu tiên trong mười mấy năm tu đạo, trái tim vốn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng của nàng lại nổi lên một tia dao động. Nàng nhớ lại ánh mắt của nữ tử Vong Tình Cốc. Đó là ánh mắt đầy hứng thú, như một thợ săn vừa tìm thấy một con mồi đặc biệt. Nếu mình giết hắn, chẳng phải là đúng theo ý của ả sao? Vong Tình Cốc hành sự luôn quỷ quyệt, có lẽ cái chết của thiếu niên này chính là điều bọn chúng muốn.
Hơn nữa, khí tức đó... dù nguy hiểm, nhưng linh giác của nàng lại không cảm thấy sự tà ác thuần túy. Nó giống như một tờ giấy trắng, có thể vẽ lên hình rồng phượng, cũng có thể vẽ nên yêu ma quỷ quái.
Cuối cùng, Tô Thanh Sương thở ra một hơi khí trắng. Bàn tay nàng rời khỏi chuôi kiếm. Nàng không thể giết hắn, ít nhất là cho đến khi tìm ra chân tướng. Thiếu niên này và cây sáo trúc bên cạnh hắn (dù giờ trông nó hết sức bình thường) chính là manh mối duy nhất.
Nàng bước tới, một luồng tiên lực nhẹ nhàng bao bọc lấy Lâm Phong, nâng hắn lên không trung. Sau đó, thân hình nàng hóa thành một dải lụa trắng, mang theo Lâm Phong bay vút lên trời, lao về phía đỉnh Thiên Huyền Sơn mờ ảo trong sương đêm.
...
Lâm Phong tỉnh lại bởi một cơn đau nhức ê ẩm.
Hắn từ từ mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là mái nhà gỗ quen thuộc, mà là một trần nhà được tạc từ một khối đá trắng duy nhất, nhẵn bóng như gương. Không khí xung quanh lạnh lẽo và trong lành đến mức mỗi hơi thở đều khiến lồng ngực hắn cảm thấy buốt giá. Hắn đang nằm trên một chiếc giường đá, cũng lạnh như băng.
"Đây là đâu?"
Hắn chống tay ngồi dậy, và ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Cơ thể hắn, vốn quen với sự mệt mỏi của công việc nặng nhọc, giờ đây lại nhẹ bẫng một cách lạ thường. Các giác quan trở nên nhạy bén hơn gấp bội. Hắn có thể nghe thấy tiếng gió rít qua khe đá cách đó rất xa, có thể ngửi thấy mùi hương của một loài hoa lạ thoang thoảng trong không khí, và quan trọng nhất... hắn có thể "cảm nhận" được một thứ gì đó.
Trong không khí có những hạt sáng li ti vô hình, trôi nổi lững lờ. Chúng tràn đầy sức sống, mang theo một cảm giác ấm áp, thanh khiết. Khi hắn hít thở, một vài hạt sáng đó chui vào cơ thể hắn, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Linh khí..."
Hai chữ này tự động bật ra trong đầu hắn. Hắn chưa từng tu luyện, nhưng những ký ức vỡ vụn từ cây sáo trúc đã cho hắn biết đây là gì. Đây chính là linh khí của trời đất mà các tu sĩ ngày đêm hấp thụ để tu luyện.
Hắn cúi xuống nhìn hai bàn tay mình. Vẫn là đôi tay đó, nhưng những vết chai sạn đã mờ đi rất nhiều. Làn da trở nên mịn màng hơn, và dưới lớp da, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh đang âm thầm lưu chuyển. Đó chính là luồng hắc quang từ cây sáo, giờ đây đã hòa vào máu thịt, kinh mạch của hắn, trở thành một phần của hắn.
Cạch.
Cánh cửa đá nặng nề của căn phòng mở ra. Một bóng người áo trắng bước vào, mang theo một luồng hàn khí khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột.
Là nàng. Tô Thanh Sương.
Lâm Phong giật mình, trong vô thức lùi lại phía sau, lưng đụng vào vách đá lạnh buốt. Đối mặt với nữ tử này ở khoảng cách gần, hắn mới thực sự cảm nhận được sự áp đảo của nàng. Khí tức của nàng mênh mông như biển cả, còn hắn chỉ là một chiếc thuyền con. Chỉ cần một ý niệm của nàng, hắn sẽ bị nghiền thành bột mịn.
Nỗi sợ hãi bản năng trào lên, nhưng ngay sau đó, ngọn lửa hận thù còn mãnh liệt hơn đã bùng lên, thiêu đốt nỗi sợ đó. Đôi mắt hắn đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ y phục màu trắng của nàng, bộ y phục đã ám ảnh hắn suốt mười năm qua.
Tô Thanh Sương nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của hắn. Từ hoang mang, sợ hãi chuyển thành căm hận tột cùng. Một phàm nhân, dám dùng ánh mắt đó để nhìn một đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Tông? Nàng khẽ nhíu mày, giọng nói không một chút cảm xúc:
"Ngươi đã tỉnh?"
Lâm Phong không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng. Sự im lặng của hắn còn mang tính khiêu khích hơn cả vạn lời chửi rủa.
Tô Thanh Sương cũng không để tâm. "Ta hỏi, ngươi trả lời. Cây sáo của ngươi từ đâu mà có? Luồng khí tức tối qua là chuyện gì?"
Cây sáo! Lâm Phong hoảng hốt đưa tay sờ lên người. Không có! Hắn nhìn quanh phòng, cũng không thấy.
"Tìm nó sao?" Tô Thanh Sương lật bàn tay, cây sáo trúc màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. "Nó không có gì đặc biệt. Ta đã kiểm tra, không có bất cứ dao động linh lực nào."
Tim Lâm Phong đập thình thịch. Hắn biết mình không thể nói ra sự thật về Lâm gia. Nói ra, có lẽ hắn sẽ chết ngay lập tức. Hắn cắn răng, giọng khàn khàn: "Đó là di vật của cha mẹ ta để lại. Ta không biết gì hết."
"Không biết?" Tô Thanh Sương khẽ hừ lạnh một tiếng. "Một phàm nhân đột nhiên có được Hỗn Độn Nguyên Khí trong người, rồi nói là không biết?"
Hỗn Độn Nguyên Khí? Lâm Phong sững sờ. Thì ra luồng sức mạnh đó có tên như vậy.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì," hắn vẫn ngoan cố chối. "Ta chỉ là một người đốn củi bình thường. Tối qua ta bị bệnh, mê man bất tỉnh, không biết gì cả."
Ánh mắt Tô Thanh Sương trở nên sắc bén. Một áp lực vô hình đè nặng lên người Lâm Phong, khiến hắn cảm thấy khó thở, xương cốt như muốn vỡ vụn. Nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên trên trán, ánh mắt không hề khuất phục.
Sự quật cường này khiến Tô Thanh Sương có chút bất ngờ. Nàng từ từ thu lại áp lực.
"Ngươi có biết đây là đâu không?"
Lâm Phong lắc đầu.
"Đây là Thất Tinh Nhai của Thiên Huyền Tông. Là nơi dùng để sám hối cho những đệ tử phạm lỗi." Nàng nói một cách lạnh lùng. "Theo môn quy, kẻ không rõ lai lịch, mang trong mình tà khí như ngươi, đáng lẽ phải bị xử tử tại chỗ. Tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta."
Trái tim Lâm Phong thắt lại. Hắn biết nàng không nói đùa.
Thấy hắn đã có vẻ sợ hãi, Tô Thanh Sương nói tiếp: "Nhưng người của Vong Tình Cốc đã để ý đến ngươi. Giết ngươi bây giờ có thể sẽ có biến số khác. Ta quyết định cho ngươi một cơ hội."
Nàng lật tay, một vật khác xuất hiện. Đó là một tấm lệnh bài nhỏ, được tạc từ băng, tỏa ra hàn khí mờ ảo. Trên lệnh bài khắc một chữ "Thí" (试).
"Ba ngày nữa, Thiên Huyền Tông sẽ tổ chức Thí Luyện Nhập Môn cho những đệ tử mới được tuyển chọn. Ta sẽ dùng tư cách cá nhân để bảo lãnh cho ngươi tham gia."
Lâm Phong ngỡ ngàng. Hắn nghe không lầm chứ? Nữ nhân của kẻ thù lại muốn hắn gia nhập môn phái của kẻ thù? Đây là sự sỉ nhục hay là một âm mưu nào khác?
"Tại sao?" Hắn không nhịn được hỏi.
"Ta muốn biết, một hạt giống như ngươi, dưới sự giáo huấn của chính đạo Thiên Huyền, cuối cùng sẽ trở thành thứ gì." Ánh mắt Tô Thanh Sương sâu thẳm. "Đây là cơ hội sống duy nhất của ngươi. Vượt qua thí luyện, ngươi sẽ trở thành đệ tử tạp dịch của Thiên Huyền Tông, cuộc sống sau này do ngươi tự định đoạt. Nếu thất bại, hoặc nếu ta phát hiện ngươi có bất cứ liên hệ nào với ma giáo, ta sẽ tự tay thanh lý môn hộ."
Nói xong, nàng ném tấm lệnh bài về phía Lâm Phong. Tấm lệnh bài lạnh buốt rơi vào tay hắn.
Ngay lúc đó, một giọng nói ngạo mạn từ ngoài cửa vọng vào: "Tô sư muội, nghe nói sư muội mang một kẻ lai lịch bất minh về núi? Sư huynh đến xem thử xem là thần thánh phương nào."
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh, mặt mũi anh tuấn nhưng ánh mắt lại đầy vẻ kiêu căng, bước vào. Hắn liếc nhìn Lâm Phong một cách khinh bỉ, rồi quay sang Tô Thanh Sương, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, đầy vẻ ái mộ.
"Vương Tuấn sư huynh," Tô Thanh Sương chỉ khẽ gật đầu, thái độ vẫn lạnh nhạt.
Vương Tuấn không để ý, hắn đi tới trước mặt Lâm Phong, dùng ánh mắt như nhìn một con sâu bọ để đánh giá hắn. "Hừ, một tên phàm nhân, trên người còn không có chút linh lực dao động nào. Sư muội, muội đưa hắn về làm gì cho bẩn Thất Tinh Nhai?"
"Chuyện của ta, không cần sư huynh quan tâm," Tô Thanh Sương đáp.
Bị từ chối thẳng thừng, mặt Vương Tuấn có chút khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay chộp lấy cổ tay Lâm Phong, một luồng linh lực chui vào cơ thể hắn để dò xét. Lâm Phong muốn phản kháng, nhưng cơ thể hắn hoàn toàn không thể cử động dưới sự khống chế của đối phương.
"Ồ? Trong cơ thể lại lộn xộn như một mớ bòng bong. Đây là loại Tạp Linh Căn hạ đẳng nhất mà ta từng thấy!" Vương Tuấn cười nhạo một tiếng rồi hất tay Lâm Phong ra. "Loại phế vật này mà cũng đòi tham gia Thí Luyện Nhập Môn? Tô sư muội, muội đừng để lòng tốt của mình bị lợi dụng."
Tô Thanh Sương không giải thích. Nàng chỉ lạnh lùng nói với Lâm Phong: "Ba ngày, tự lo liệu cho tốt."
Nói rồi, nàng xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại. Vương Tuấn lườm Lâm Phong một cái cảnh cáo, rồi cũng vội vàng đi theo Tô Thanh Sương.
Căn phòng đá lại chìm vào im lặng.
Lâm Phong đứng đó, một mình. Tay hắn nắm chặt tấm lệnh bài bằng băng, cái lạnh của nó thấm vào da thịt, nhưng không thể nào so sánh được với cái lạnh trong tim hắn.
Thiên Huyền Tông.
Kẻ thù đã ở ngay trước mắt. Chúng không giết hắn, mà lại ban cho hắn một cơ hội để trở thành một phần của chúng. Đây là sự bố thí, là sự thương hại, hay là một sự sỉ nhục tột cùng?
Hắn nhìn xuống bàn tay mình. Tạp Linh Căn? Phế vật? Có lẽ trong mắt những tu sĩ cao cao tại thượng kia, hắn đúng là như vậy. Nhưng chỉ có hắn biết, trong cơ thể "phế vật" này, đang ẩn chứa một sức mạnh đủ để khiến trời đất phải run rẩy.
"Thí Luyện Nhập Môn sao?"
Lâm Phong thì thầm, ánh mắt vốn chỉ có căm hận giờ đây lại loé lên một tia sáng lạnh lẽo, một sự quyết tâm điên cuồng.
"Được. Ta sẽ tham gia. Ta muốn xem xem, Thiên Huyền Tông các ngươi, cái gọi là đệ nhất chính đạo này, rốt cuộc là nơi thần thánh đến mức nào!"
Hắn phải sống. Chỉ có sống sót, trà trộn vào hang cọp, hắn mới có cơ hội tìm ra chân tướng năm xưa, mới có cơ hội... Vấn Thiên!