Cherreads

Chapter 43 - Chương 43: Sự Thật và Lời Nói Dối Dưới Thiên Huyền Đài

Khi Lâm Phong và Tô Thanh Sương, một trước một sau, thản nhiên bước ra từ con đường núi, cả Thiên Huyền Đài vốn đang xôn xao bỗng nhiên im phăng phắc. Mấy vạn cặp mắt, mang theo đủ loại cảm xúc, đồng loạt đổ dồn về phía họ. Kinh ngạc, nghi ngờ, ghen tị, và cả một sự sợ hãi không tên.

Họ không chết. Họ đã trở về.

Vương Tuấn, kẻ vừa mới có được một tia hy vọng độc ác, giờ đây sắc mặt lại tái đi, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy. Hắn không hiểu. Hắn không thể hiểu được! Đoạn Hồn Uyên là nơi nào chứ? Đó là cấm địa trong cấm địa, ngay cả các vị trưởng lão cũng không dám vào sâu. Tại sao hai người này lại có thể bình an vô sự trở ra, thậm chí... khí tức trên người họ dường như còn trở nên sâu lắng, mạnh mẽ hơn trước?

"Tốt! Tốt lắm! Trở về là tốt rồi!" Lưu trưởng lão là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, tiếng cười của ông có một sự vui mừng không hề che giấu.

Nhưng Vương trưởng lão thì không nghĩ vậy. Lão đứng phắt dậy, ánh mắt sắc như dao đâm về phía hai người, giọng nói âm trầm: "Tô Thanh Sương, Lâm Phong! Hai người đã đi đâu? Tại sao không trở về cùng mọi người qua trận pháp dịch chuyển, mà lại xuất hiện ở đây?"

Đây là sự chất vấn của một vị trưởng lão có thực quyền, áp lực vô hình đè nặng lên không gian.

Tô Thanh Sương bước lên một bước, chắn trước Lâm Phong. Nàng biết, trong tình huống này, lời nói của nàng có trọng lượng hơn. Nàng ngẩng đầu đối mặt với Vương trưởng lão, đôi mắt lạnh như băng không một chút sợ hãi.

"Bẩm Vương trưởng lão," giọng nàng trong trẻo nhưng lạnh lẽo. "Khi ở Đoạn Hồn Uyên, chúng đệ tử đã không may gặp phải một con Tàn Hồn vô cùng mạnh mẽ. Sau một trận ác chiến, dù đã tiêu diệt được nó, nhưng cũng đã gây ra sự sụp đổ không gian quy mô nhỏ, khiến chúng đệ tử bị lạc khỏi vị trí dịch chuyển ban đầu."

Nàng nói rất trôi chảy, như thể đã chuẩn bị sẵn. "May mắn thay, chúng đệ tử đã tìm thấy một khe nứt không gian không ổn định và dùng hết sức lực để thoát ra ngoài, không ngờ lại được đưa đến ngọn núi phía sau. Vừa mới hồi phục một chút đã lập tức quay về đây."

Lời giải thích này nửa thật nửa giả, hợp tình hợp lý, không có một kẽ hở nào. Nó giải thích được tại sao họ trở về muộn, tại sao y phục có chút lộn xộn, và tại sao khí tức có vẻ mạnh hơn – vì đã trải qua một trận ác chiến.

"Chỉ là bị lạc?" Vương trưởng lão cười nhạt, rõ ràng không tin. "Hay là đã tìm được cơ duyên gì đó nên cố tình độc chiếm, đi đường riêng để tránh né tai mắt của mọi người?" Lời nói của lão vô cùng hiểm độc, trực tiếp ám chỉ nhân phẩm của hai người.

Tô Thanh Sương còn chưa kịp phản bác, thì Lâm Phong, người vẫn im lặng phía sau, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thẳng vào Vương trưởng lão, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang một sự sắc bén khiến người ta phải lạnh gáy.

"Bẩm trưởng lão," hắn nói, giọng nói không cao không thấp nhưng lại vô cùng rõ ràng. "Khi chúng đệ tử đang liều mạng chiến đấu với Tàn Hồn, không biết Vương sư huynh đang ở đâu? Khi chúng đệ tử suýt nữa thì mất mạng trong sự sụp đổ không gian, không biết phe cánh của trưởng lão đang làm gì? Bây giờ chúng đệ tử may mắn sống sót trở về, trưởng lão không hỏi thăm một lời, lại chỉ chăm chăm vào hai chữ 'cơ duyên'. Không biết, đây có phải là tác phong của một vị trưởng lão danh môn chính phái hay không?"

Một câu hỏi ngược, sắc như dao!

Cả quảng trường chết lặng. Một đệ tử mới nhập môn chưa đầy một năm, lại dám công khai đối chất với một vị trưởng lão có quyền thế ngút trời! Quá ngông cuồng! Quá kinh người!

"Ngươi! Ngươi to gan!" Vương trưởng lão tức đến mức mặt đỏ bừng, râu tóc dựng đứng, một luồng uy áp kinh người tỏa ra, đè về phía Lâm Phong.

Nhưng luồng uy áp đó còn chưa kịp đến gần, đã bị một sức mạnh còn lớn hơn, ôn hòa nhưng không thể chống cự, hóa giải vào hư không.

Đạo Huyền chân nhân đã ra tay.

"Đủ rồi," vị chưởng môn nói, giọng nói vẫn bình thản. "Trở về an toàn là chuyện tốt. Chuyện trong bí cảnh, khó có thể nói trước được điều gì. Chuyện này kết thúc ở đây."

Một câu nói của chưởng môn, đã định ra tất cả. Vương trưởng lão dù căm tức đến mấy cũng không dám làm trái, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Phong đã giống như nhìn một người chết.

Đại Bỉ kết thúc. Nhưng sóng gió mà Lâm Phong tạo ra thì chỉ mới bắt đầu.

Trở lại Thúy Vân Phong, hắn lập tức đóng chặt cửa động phủ. Hắn biết mình không có nhiều thời gian. Sự thể hiện của hắn và Tô Thanh Sương, cùng với sự ưu ái rõ ràng của chưởng môn và Lưu trưởng lão, đã đẩy phe cánh của Vương trưởng lão vào thế phải hành động. Bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ đến ba tháng sau.

Lâm Phong ngồi trong tĩnh thất, lấy ra bình ngọc chứa đầy Hỗn Độn Nguyên Dịch mà Trương Bàn Tử đã đưa. Một mùi hương của sự khởi nguyên tinh thuần nhất lan tỏa khắp phòng. Đây chính là nền tảng lớn nhất của hắn.

Hắn cẩn thận nhỏ ra một giọt. Giọt Nguyên Dịch màu xám đen rơi vào lòng bàn tay hắn, nặng trịch. Hắn vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết, từ từ hấp thu nó.

Khác với sự đau đớn khi đột phá, lần này là một cảm giác vô cùng ấm áp và dễ chịu. Hắn cảm thấy "Hỗn Độn Thế Giới" thu nhỏ trong đan điền của mình, sau khi hấp thu giọt nguyên dịch này, đã trở nên vô cùng ổn định và tràn đầy sinh khí. Những "ngôi sao" bên trong nó trở nên sáng hơn, thế giới đó dường như đã trở nên "thật" hơn một chút.

"Chỉ một giọt đã có hiệu quả như vậy..." Lâm Phong kinh ngạc. Nếu hấp thu hết cả hồ này, thực lực của hắn sẽ đạt đến mức độ nào? Hắn không dám tưởng tượng.

Hắn lại lấy ra cây sáo trúc đã được dung hợp. Cây sáo bây giờ trông không khác gì trước, vẫn đen tuyền và cổ xưa. Nhưng hắn cảm nhận được, bên trong nó, ngoài sức mạnh của sự Thôn Phệ, đã có thêm một luồng sức mạnh của sự Sáng Tạo, của sự sống.

Hắn thử rót một tia Hỗn Độn khí mang theo ý niệm "Sáng Tạo" vào cây sáo. Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện. Từ trên thân cây sáo trúc vốn trơn nhẵn, một cái mầm xanh biếc nhỏ xíu từ từ nhú ra, rồi lớn lên thành một chiếc lá trúc màu xanh ngọc, tràn đầy sinh khí.

Sức mạnh của sự sống! Hắn thực sự đã có thể tạo ra sự sống từ hư vô!

Tuy chỉ là một chiếc lá, nhưng điều này đã chứng tỏ con đường của hắn có vô hạn khả năng. Hắn không chỉ là một cỗ máy hủy diệt.

Khi hắn đang say sưa với sức mạnh mới của mình, lệnh bài thân phận bên hông đột nhiên rung lên. Một dòng tin nhắn được truyền thẳng vào đầu hắn.

Nó không phải của Kỷ Vân, cũng không phải của Trương Bàn Tử.

Nó đến từ lệnh bài cao cấp nhất của chưởng môn.

"Lâm Phong, một mình đến đỉnh Thái Thanh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Giọng nói của Đạo Huyền chân nhân, uy nghiêm và không cho phép từ chối.

Tim Lâm Phong đập mạnh một cái. Vị chưởng môn bí ẩn, người đứng đầu Thiên Huyền Tông, lại muốn gặp riêng hắn. Tại sao? Là vì màn trình diễn của hắn ở Đại Bỉ? Vì chuyện ở Thái Cổ Bí Cảnh? Hay là... vì ngài đã phát hiện ra bí mật sâu thẳm nhất của hắn?

Hắn nhìn chiếc lá xanh biếc vừa mọc ra trên cây sáo, rồi lại nhìn về phía ngọn núi cao nhất, quanh năm mây phủ của Thiên Huyền Tông. Hắn biết, một cuộc đối đầu còn căng thẳng và khó đoán hơn cả trận chiến với Vương Tuấn, đang chờ đợi hắn.

More Chapters