Khi Lâm Phong rời khỏi Thái Thanh Phong, cảm giác của hắn khi đi trên con đường đá trắng cổ xưa đã hoàn toàn khác. Không còn là sự thấp thỏm của kẻ bị triệu kiến, mà là sự nặng nề của một người nắm giữ quyền sinh sát. Tấm Thiên Hình Lệnh bài trong tay hắn lạnh lẽo, nhưng cũng phảng phất một sức nóng của quyền lực.
Hắn trở về động phủ, đóng chặt cửa lại. Hắn không vội vàng tu luyện. Hắn ngồi trong tĩnh thất, đặt tấm lệnh bài lên bàn, và chỉ im lặng nhìn nó.
Chưởng môn đã đặt một ván cược cực lớn vào hắn. Ngài biến hắn thành một con dao, một thanh đao sắc bén để dọn dẹp những chướng ngại vật trong môn phái. Điều này mang lại cho hắn quyền lực, mang lại cho hắn một cái ô bảo hộ vững chắc, cho phép hắn có thể đường đường chính chính đối đầu với phe cánh của Vương trưởng lão.
Nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng lớn. Hắn sẽ trở thành một kẻ cô độc thực sự, một kẻ bị tất cả mọi người kiêng dè và sợ hãi. Hắn sẽ bước đi trong bóng tối, tay nhuốm đầy máu, trở thành lưỡi đao chấp pháp tàn nhẫn nhất. Hơn nữa, hắn không thể nhìn thấu được ý đồ thực sự của chưởng môn. Liệu sau khi hắn đã dọn dẹp xong mọi thứ, ngài có vứt bỏ con dao đã cùn này đi không?
"Quyền lực... cũng chỉ là một loại sức mạnh," hắn lẩm bẩm. "Mà đã là sức mạnh, thì không có tốt xấu. Quan trọng là người sử dụng nó."
Hắn cầm tấm lệnh bài lên. Một luồng sát khí lạnh lẽo từ nó truyền vào tay hắn, nhưng lại bị Hỗn Độn khí của hắn dễ dàng hóa giải. Hắn đã đưa ra quyết định của mình. Hắn sẽ chấp nhận vai diễn này. Hắn sẽ trở thành Thiên Hình Sứ Giả. Hắn sẽ dùng quyền lực này để loại bỏ những kẻ cản đường, để điều tra chân tướng năm xưa. Còn về tương lai, về ý đồ của chưởng môn, hắn sẽ dùng chính thực lực của mình để đối mặt.
Sau khi đã thông suốt, hắn không lãng phí thời gian nữa. Hắn biết, để có thể khiến người khác phải sợ hãi, để có thể thực thi quyền lực, hắn cần phải lập uy. Hắn cần phải đốt lên ngọn lửa đầu tiên, một ngọn lửa đủ lớn để thiêu rụi sự khinh thường của kẻ khác và cảnh cáo tất cả những ai có ý đồ chống đối.
Và mục tiêu đầu tiên, không ai thích hợp hơn... Vương Tuấn.
Nhưng hắn không thể công khai ra tay. Bây giờ hắn là Thiên Hình Sứ Giả, mọi hành động đều phải có "chứng cứ", phải "hợp tình hợp lý". Hắn cần một cái cớ.
Hắn gọi Truyền Âm Hạc, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Kỷ Vân: "Kỷ sư huynh, giúp đệ theo dõi động tĩnh của Vương Tuấn, đặc biệt là những kẻ mà hắn hay tiếp xúc gần đây. Càng chi tiết càng tốt."
Vài ngày sau, Kỷ Vân gửi lại tin tức. Quả nhiên, sau khi thất bại ở Đại Bỉ và bị Lâm Phong sỉ nhục, Vương Tuấn đã không còn kiên nhẫn. Hắn ta bắt đầu thường xuyên lén lút gặp gỡ một nhóm đệ tử nội môn khác, những kẻ nổi tiếng là hay gây chuyện, và đặc biệt là có quan hệ mờ ám với một vài phường thị bên ngoài môn phái.
Một đêm nọ, Lâm Phong nhận được tin báo từ Kỷ Vân: Vương Tuấn và nhóm người đó đang tụ tập tại một tửu lâu ở phường thị dưới chân núi.
Cơ hội đã đến.
Lâm Phong thay một bộ y phục màu đen bình thường, dùng Hỗn Độn khí để thay đổi một chút đường nét trên khuôn mặt, che giấu khí tức, rồi lặng lẽ rời khỏi Thúy Vân Phong. Hắn giống như một bóng ma, dung nhập vào màn đêm.
Phường thị dưới chân núi Thiên Huyền Tông vô cùng sầm uất. Đây là nơi các đệ tử trao đổi vật phẩm tu luyện, cũng là nơi ăn chơi giải trí. Trong một gian phòng sang trọng nhất của tửu lâu "Túy Tiên Các", Vương Tuấn và năm tên đệ tử nội môn khác đang uống rượu vui vẻ.
"Vương sư huynh, lần này huynh cứ yên tâm," một tên mặt chuột nói, nịnh bợ. "Lô hàng 'Hắc Nha Thảo' lần này chúng ta tuồn ra ngoài, chắc chắn sẽ bán được giá cao. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có đủ linh thạch để mua mấy món pháp bảo lợi hại, chuẩn bị cho Thái Cổ Bí Cảnh."
Hắc Nha Thảo là một loại linh thảo dùng để luyện chế một loại độc dược cấp thấp, bị môn phái nghiêm cấm tư tàng và buôn bán.
Vương Tuấn hừ lạnh một tiếng, nốc cạn một chén rượu. "Chút linh thạch này thì có là gì? Cái ta muốn, là phải khiến cho tên Lâm Phong kia sống không bằng chết! Ta đã nhờ bá phụ xin cho một món bảo vật có thể ăn mòn thân thể, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến hắn nếm mùi đau khổ!"
"Đúng! Phải khiến hắn..."
"RẦM!"
Cánh cửa của gian phòng đột nhiên bị một lực mạnh đá văng vào trong.
Tất cả mọi người giật mình quay lại. Chỉ thấy ở cửa, một bóng người mặc áo choàng đen, đầu đội nón rộng vành che kín mặt, đang đứng đó, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo đến thấu xương.
"Ngươi... ngươi là ai?" một tên đứng lên quát.
Người áo đen không trả lời. Hắn chỉ giơ tay lên, một tấm lệnh bài bằng huyền thiết màu đen kịt hiện ra. Chữ "Hình" màu máu trên đó, dưới ánh đèn dầu, trông như đang rỉ máu.
"Thiên... Thiên Hình Lệnh!"
Sắc mặt của cả sáu người lập tức trắng bệch như tờ giấy. Bọn họ tuy ngông cuồng, nhưng không thể không biết đến uy danh của Thiên Hình Sứ Giả trong truyền thuyết. Đó là một chức vụ đã rất lâu không có ai đảm nhiệm, là cơn ác mộng của tất cả những đệ tử có hành vi sai trái.
"Thiên Hình Sứ Giả phụng mệnh điều tra. Các ngươi bị nghi ngờ có hành vi buôn bán vật cấm của môn phái, cấu kết ngoại địch. Tất cả theo ta về Chấp Sự Đường!" Giọng nói của người áo đen khàn khàn, lạnh lẽo, không có chút cảm xúc.
Vương Tuấn là người đầu tiên trấn tĩnh lại. Hắn dù sao cũng là cháu của trưởng lão. "Khoan đã! Ngươi nói chúng ta có tội là có tội sao? Bằng chứng đâu? Ngươi có biết ta là ai không?"
Người áo đen cười nhạt một tiếng, một nụ cười đầy mỉa mai. "Trước mặt Thiên Hình Lệnh, không có thân phận nào cả. Chỉ có kẻ có tội và người vô tội."
Hắn nói tiếp: "Ngươi muốn bằng chứng? Được."
Dứt lời, thân hình hắn biến mất tại chỗ. Khi hắn xuất hiện trở lại, đã ở ngay sau lưng tên mặt chuột ban nãy. Hắn vươn tay, tóm lấy cái túi trữ vật bên hông của tên đó.
"Ngươi làm gì!" Tên mặt chuột kinh hãi, vội vàng phản kháng.
Nhưng quá muộn. Lâm Phong dùng một lực đạo vừa phải, giật phăng cái túi trữ vật ra, rồi đổ toàn bộ đồ bên trong xuống đất. "Loảng xoảng", ngoài vài món đồ linh tinh, có mấy chục cây linh thảo màu đen, tỏa ra mùi hôi thối đặc trưng. Chính là Hắc Nha Thảo.
"Đây có phải là bằng chứng không?"
Sắc mặt của cả nhóm tái đi. Bọn họ không ngờ đối phương lại ra tay nhanh và dứt khoát như vậy.
Vương Tuấn biết không thể chối cãi được nữa. Trong mắt hắn lóe lên một tia độc ác. "Giết hắn! Hắn chỉ có một mình! Giết hắn rồi phi tang, sẽ không ai biết được!" Hắn hét lên, rút Thanh Phong Kiếm ra,率先 (shuàixiān - dẫn đầu, tiên phong) lao về phía người áo đen. Năm tên còn lại thấy vậy cũng cắn răng, đồng loạt rút vũ khí ra tấn công.
Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
"Ngu xuẩn."
Người áo đen chỉ nói hai chữ. Đối mặt với sáu người vây công, hắn không hề lùi bước.
Hắn cũng không cần lùi.
Hắn vận chuyển Hỗn Độn khí đã đạt đến Tam Cảnh, nhưng chỉ để cường hóa cho thân thể. Hắn không dùng những chiêu thức quá mức kinh người. Hắn chỉ dùng những kỹ năng vật lộn đơn giản nhất, nhưng với tốc độ và sức mạnh đã đạt đến một mức độ khủng khiếp.
Thanh Phong Kiếm của Vương Tuấn đâm tới. Người áo đen chỉ nghiêng người, để cho mũi kiếm sượt qua vai, rồi thuận thế áp sát, tung một cú chỏ thẳng vào ngực Vương Tuấn. Vương Tuấn cảm thấy như bị một con voi rừng húc phải, bay ngược ra sau, đập vào tường.
Một tên khác vung đao chém tới từ phía sau. Người áo đen không quay đầu lại, chỉ tung một cú đá hậu, chính xác trúng vào cằm của tên đó, khiến hắn ngất ngay tại chỗ.
Cuộc chiến không phải là một cuộc chiến. Nó là một cuộc tàn sát đơn phương.
Trong vòng chưa đầy mười hơi thở, cả sáu người đều nằm la liệt trên đất, kẻ thì gãy tay, người thì gãy chân, tất cả đều bị trọng thương nhưng không ai chết. Lâm Phong ra tay rất có chừng mực, hắn cần những nhân chứng sống.
Hắn bước đến trước mặt Vương Tuấn đang nằm ôm ngực ho ra máu, ngồi xổm xuống. Hắn cố tình đè thấp giọng nói của mình, thì thầm vào tai Vương Tuấn, âm thanh lạnh lẽo như gió từ địa ngục.
"Vương sư huynh, ta đã nói rồi mà. Giữa chúng ta, khoảng cách còn xa lắm."
Vương Tuấn nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đôi mắt trợn trừng, trong đó tràn đầy sự kinh hoàng và không thể tin nổi. "Là ngươi... là... LÂM..."
"Suỵt."
Lâm Phong đưa một ngón tay lên trước vành nón, rồi dùng chuôi kiếm gõ nhẹ vào gáy Vương Tuấn, đánh cho hắn ngất đi.
Hắn đứng dậy, nhìn bãi chiến trường, rồi lấy ra một cái Truyền Âm Phù, lạnh lùng nói: "Chấp Sự Đường, đến Túy Tiên Các dọn dẹp."
Nói rồi, hắn xoay người, thân hình hòa vào bóng đêm, biến mất không một dấu vết.
Ngọn lửa đầu tiên đã được đốt lên. Ngọn lửa mang tên Thiên Hình Sứ Giả. Kể từ đêm nay, cả Thiên Huyền Tông sẽ phải run sợ trước hai chữ "Thiên Hình". Và Lâm Phong, đã chính thức bước lên vũ đài của sự tàn khốc và quyền lực.