Cherreads

Chapter 48 - Chương 48: Cơn Giận của Trưởng Lão và Bàn Tay Che Trời

Bàn tay linh lực khổng lồ che kín cả bầu trời đêm trên đỉnh Thúy Vân Phong. Uy áp của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khi đã nổi điên, không còn giữ lại một chút nào, đủ để khiến cho sông núi phải biến sắc. Không khí như đặc quánh lại, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Lâm Phong đứng trước cửa động phủ, ngẩng đầu nhìn bàn tay đang giáng xuống, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn không có sự sợ hãi, mà chỉ có một sự tĩnh lặng lạnh lẽo đến cùng cực. Hắn biết, đây là một đòn tấn công mà hắn không thể nào chống đỡ. Khoảng cách về cảnh giới giống như một trời một vực, không thể dùng kỹ xảo hay mưu mẹo để bù đắp.

Hắn sẽ chết sao? Chết một cách tức tưởi dưới tay của một lão già không còn lý trí?

Không! Tuyệt đối không!

Trong khoảnh khắc sinh tử, tâm trí của hắn lại trở nên sáng suốt hơn bao giờ hết. Hắn không thể chết! Mối thù diệt tộc còn chưa báo, chân tướng còn chưa được phơi bày, hắn không thể ngã xuống ở đây!

Hắn gầm lên một tiếng, không lùi mà tiến. Hắn không thể đỡ, nhưng hắn có thể tránh!

Hắn vận dụng Hỗn Độn khí, không phải để tấn công, mà là dùng sức mạnh "Sáng Tạo" để tác động lên mặt đất dưới chân mình. Mặt đất đột nhiên sụt xuống, tạo thành một cái hố sâu, thân hình hắn lập tức chìm xuống, cố gắng tránh đi vùng trung tâm của đòn tấn công.

Đồng thời, hắn ném chiếc Nghê Lân màu vàng lên trên. Hắn rót toàn bộ Hỗn Độn khí vào trong đó. Chiếc vảy vàng lập tức bùng lên một ánh sáng rực rỡ, hóa thành một cái khiên ánh sáng khổng lồ, cố gắng chống đỡ bàn tay linh lực đang giáng xuống.

"ẦMMMMMMMM!!!!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cả ngọn Thúy Vân Phong rung chuyển dữ dội. Bàn tay linh lực đập mạnh xuống, khiến cho cả một góc núi sụp đổ, động phủ của Lâm Phong cũng bị phá hủy tan tành.

Chiếc khiên ánh sáng do Nghê Lân hóa thành chỉ cầm cự được một giây rồi vỡ tan thành vô số đốm sáng. Chiếc vảy vàng bay ngược trở lại, ánh sáng ảm đạm, trên bề mặt đã xuất hiện một vết rạn nhỏ.

Lâm Phong, dù đã tránh được phần lớn uy lực, vẫn bị dư chấn của vụ nổ hất văng ra xa mấy chục trượng. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể như muốn vỡ vụn, nội tạng bị chấn động nghiêm trọng.

"Hừ! Mạng cũng lớn thật!" Vương trưởng lão lơ lửng trên không, thấy Lâm Phong vẫn chưa chết, trong mắt không có sự kinh ngạc, mà chỉ có sát ý càng thêm nồng đậm. "Để xem lần này ngươi còn có thể dùng cái gì để đỡ!"

Lão giơ tay lên một lần nữa, chuẩn bị tung ra một đòn còn mạnh hơn để kết liễu hoàn toàn Lâm Phong.

Nhưng đúng lúc này, một luồng hàn khí lạnh đến thấu xương đột nhiên bao trùm cả không gian. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột. Vô số bông sen tuyết bằng băng tinh khiết từ trên trời rơi xuống.

Một bóng trắng xuất hiện, nhanh như một tia chớp, chắn trước mặt Lâm Phong.

Tô Thanh Sương!

Nàng đã cảm nhận được đại trận phòng ngự của Thúy Vân Phong bị phá vỡ, liền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây. Nàng nhìn thấy Lâm Phong đang trọng thương, nhìn thấy Vương trưởng lão đang chuẩn bị ra tay, trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của nàng bùng lên một ngọn lửa giận thực sự.

"Vương trưởng lão!" Nàng hét lên, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm. "Ngươi dám vi phạm môn quy, công khai sát hại đệ tử hạt nhân! Ngươi không sợ bị môn quy trừng phạt sao?!"

"Ha ha ha!" Vương trưởng lão cười lớn một cách điên cuồng. "Môn quy? Khi phe cánh của lão phu bị các ngươi bức đến đường cùng, môn quy còn có nghĩa lý gì nữa? Hôm nay, lão phu không chỉ giết nó, mà ngay cả ngươi, kẻ bao che cho nó, cũng phải chết chung!"

Sự điên rồ đã hoàn toàn chiếm lấy lý trí của lão. Lão vung tay, một con hỏa long khổng lồ được ngưng tụ từ linh lực, gầm thét lao về phía cả hai người.

Tô Thanh Sương cắn răng, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Nàng biết mình không thể nào đỡ được đòn này. Nhưng nàng không lùi bước. Nàng đặt thanh Hàn Sương kiếm trước người, chuẩn bị thi triển bí pháp tổn thương nguyên khí để cố gắng cầm cự. Nàng đã quyết định, dù phải chết, cũng sẽ chết cùng với người đồng đội duy nhất của mình.

Nhưng, khi con hỏa long chỉ còn cách hai người chưa đầy mười trượng, nó đột nhiên dừng lại giữa không trung. Không, không phải là dừng lại. Nó bị "đông cứng" lại. Toàn bộ không gian, từ con hỏa long, cho đến Vương trưởng lão đang kinh ngạc, cho đến những hạt bụi trong không khí, tất cả đều bị một luồng áp lực vô hình, vô thượng, không thể chống cự, giam cầm lại.

Thời gian và không gian, tại thời khắc này, dường như đã ngưng đọng.

Một giọng nói bình thản, không có chút cảm xúc nào, từ trên chín tầng trời vọng xuống, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong đầu của tất cả mọi người có mặt.

"Vương sư đệ. Ngươi, đã vượt qua giới hạn rồi."

Giọng nói của Đạo Huyền chân nhân!

Vương trưởng lão, người vừa rồi còn hung hăng ngông cuồng, giờ đây mặt mày tái mét, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi tột độ. Lão muốn cử động, muốn nói, nhưng lại không thể làm được gì, giống như một con ruồi bị dính vào trong hổ phách.

"Với tư cách là trưởng lão của môn phái, lại vì tư thù cá nhân, tâm sinh ma chướng, mưu sát đồng môn," giọng nói của chưởng môn vang lên, mỗi một chữ đều giống như một phán quyết của thiên uy. "Tội, không thể tha."

Dứt lời, luồng áp lực vô hình khẽ động.

"Aaaaaa!"

Vương trưởng lão hét lên một tiếng thê lương. Lão cảm thấy toàn bộ tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà lão đã khổ công tu luyện hàng trăm năm, đang bị một sức mạnh không thể chống cự nghiền nát, rút đi khỏi cơ thể. Đan điền của lão vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn.

"Từ nay, phế bỏ toàn bộ tu vi, giam vào Tử Lao Lĩnh, vĩnh viễn không được sám hối."

Mệnh lệnh được ban ra. Luồng áp lực biến mất. Vương trưởng lão, từ một vị trưởng lão cao cao tại thượng, đã biến thành một lão già tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, từ trên không trung rơi xuống như một chiếc lá khô.

Hai bóng đen từ trong hư không xuất hiện, xách lấy lão già đã bất tỉnh, rồi lại biến mất không một dấu vết. Mọi chuyện diễn ra và kết thúc chỉ trong vài hơi thở.

Sự trừng phạt tuyệt đối. Quyền威 (quyền威 - quyền uy) tuyệt đối.

Sau khi xử lý xong Vương trưởng lão, giọng nói của chưởng môn lại một lần nữa hướng về hai người.

"Tô Thanh Sương, con rất tốt. Không phụ sự kỳ vọng của ta." Một lời khen ngợi đơn giản, nhưng lại mang một ý nghĩa sâu xa.

Rồi, giọng nói đó hướng về Lâm Phong. "Lâm Phong, ngươi là Thiên Hình Sứ Giả. Con dao, phải tự biết bảo vệ mình. Lần này ta ra tay, nhưng sẽ không có lần sau."

Một lời cảnh cáo, cũng là một lời thừa nhận.

Nói xong, luồng khí tức bao trùm cả ngọn núi hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Trên đỉnh Thúy Vân Phong đổ nát, chỉ còn lại Lâm Phong và Tô Thanh Sương.

Lâm Phong ho ra một ngụm máu nữa, gắng gượng ngồi dậy. Tô Thanh Sương vội vàng chạy tới, đỡ lấy hắn, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng. Nàng lấy ra một viên đan dược chữa thương tốt nhất, đưa cho hắn.

Lâm Phong nhận lấy, nhưng hắn không nhìn nàng. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng, nơi giọng nói của chưởng môn vừa phát ra.

Trong lòng hắn lúc này, không có sự vui mừng của kẻ sống sót sau tai nạn. Mà chỉ có một sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Chưởng môn đã cứu hắn. Nhưng thời điểm ngài ra tay lại quá mức hoàn hảo. Ngài đã đợi. Đợi cho đến khi Vương trưởng lão không còn giữ được lý trí, đợi cho đến khi lão công khai ra tay, vi phạm vào môn quy không thể tha thứ. Đợi cho đến khi Tô Thanh Sương thể hiện ra sự lựa chọn của mình. Đợi cho đến khi hắn bị đẩy vào chỗ chết.

Ngài không chỉ cứu một đệ tử. Ngài đã dùng một màn kịch hoàn hảo để thanh lý một đối thủ chính trị, thử lòng hai quân cờ quan trọng nhất, và củng cố lại uy quyền tuyệt đối của mình.

Lời cảnh báo của Trương Bàn Tử lại vang lên trong đầu hắn.

Kẻ đó... có lẽ còn đang ngồi trên đài cao của Thiên Huyền Tông, mỉm cười nhìn ngươi trưởng thành đấy.

Lâm Phong rùng mình. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu. Vị chưởng môn nhìn có vẻ công chính này, mới thực sự là người chơi cờ đáng sợ nhất. Và hắn, con dao mang tên Thiên Hình Sứ Giả, chỉ là một quân cờ trong một ván cờ mà hắn còn chưa thể nhìn thấy hết cả bàn cờ.

Cảm giác không phải là sự biết ơn. Mà là một nỗi sợ hãi sâu sắc. Một nỗi sợ hãi đối với một kẻ thù mà hắn không thể nhìn thấu.

More Chapters