Cherreads

Chapter 5 - Chương 5: Cái Lồng Vô Hình

Lucien cảm nhận được sức nặng của cái giỏ trên lưng khi hắn lê bước về Thị trấn Tro Tàn. Những cành củi khô cọ vào nhau, tạo ra những tiếng lạo xạo. Hắn đã đặt vài nhánh thảo dược lên trên cùng để che mắt. Hắn bước đi với vẻ mệt mỏi, cảm nhận được từng thớ cơ đang đau nhức một cách giả tạo.

Khi đi qua sân chính, hắn thấy Elara đang giúp một người phụ nữ sửa lại mái hiên. Hắn không nhìn thẳng vào cô, nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt của cô lướt qua mình. Chỉ một cái liếc nhanh, không cảm xúc, nhưng Lucien cảm thấy nó giống như một cái kim châm. Cô ta đã thấy ta đi về hướng tàn tích. Và bây giờ, cô ta thấy ta trở về.

Mỗi hành động của hắn đều đang được ghi lại, được phân tích. Cô ta đang xây dựng một hồ sơ về ta. Sự cấp bách từ đêm qua trở nên rõ ràng hơn, như một ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực.

Tối hôm đó, tiếng chuông triệu tập vang lên, khô khốc và đòi hỏi. Lucien đi theo đám đông vào sảnh chính. Không khí bên trong ngột ngạt, đặc quánh mùi mồ hôi và nỗi sợ hãi. Hắn tìm một góc tối, tựa lưng vào bức tường gỗ thô ráp, và để bóng tối nuốt chửng mình.

Hắn nghe thấy giọng nói vang vọng của Trưởng lão Borin. "...không thể sống sót qua một cuộc tấn công khác..." "...cần một giải pháp lâu dài..." "...Lõi Năng lượng..." "...Đồn Lính Gác cũ, cách đây nửa ngày đường về phía tây..."

Phía tây, ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Lucien. Cùng hướng với tòa tháp. Một sự trùng hợp nguy hiểm. Một cơ hội không thể bỏ lỡ.

Hắn nghe thấy tiếng Grym bước lên, giọng nói đầy quyết tâm muốn chuộc lỗi. "Tôi đi."

Vài người khác. Vẫn chưa đủ.

"Tôi cũng sẽ đi."

Giọng nói trong trẻo của Elara cắt ngang sự im lặng. Lucien nhìn cô bước ra khỏi đám đông, cảm nhận được sự kiên định trong từng bước chân của cô.

Hắn nghe thấy tiếng Trưởng lão Borin gật đầu hài lòng. "Tốt lắm, Elara." Rồi ông ta nói tiếp, "Nhưng chúng ta cần người mang vác."

Sự im lặng bao trùm. Lucien có thể nghe thấy tiếng ho khan của ai đó, tiếng sột soạt của quần áo. Không ai muốn nhận công việc nặng nhọc và nguy hiểm.

Đó là lúc Elara lên tiếng, và lần này, Lucien cảm thấy như thể cô đang nói chuyện trực tiếp với hắn, dù cô không hề nhìn hắn.

"Ai cũng phải đóng góp," cô nói. "Ngay cả những người không có Ấn ký. Lucien có thể không chiến đấu được, nhưng cậu ta có thể mang đồ."

Lucien cảm thấy hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía mình, như những mũi giáo vô hình. Hắn đứng chết trân trong góc tối, cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Một màn kịch của sự hoảng sợ tột độ.

Con cáo khôn ngoan, hắn nghĩ, sự thán phục lạnh lẽo trộn lẫn với cảm giác bị dồn vào chân tường. Cô ta không thể theo dõi ta nếu ta ở đây. Vì vậy, cô ta mang ta theo cùng. Cô ta biến ta thành tù nhân của chính mình, ngay trước mắt mọi người, và họ còn nghĩ rằng cô ta đang cho ta một cơ hội.

Hắn nghe thấy tiếng Trưởng lão Borin đồng ý. "Phải, thằng bé phải làm tròn bổn phận của mình."

Rồi giọng nói của ông ta hướng thẳng vào hắn, như một lời tuyên án. "Ngày mai, khi mặt trời mọc, cậu sẽ đi cùng họ, Lucien."

Lucien không nói gì. Hắn chỉ cúi đầu, để cho đôi vai mình run rẩy, một sự chấp nhận trong sợ hãi.

Nhưng khi hắn ngước lên trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn giao với Elara xuyên qua đám đông.

Cô không cười. Vẻ mặt cô hoàn toàn điềm tĩnh. Hắn cảm thấy như mình đang bị nhìn qua một tấm kính hiển vi.

Hắn không chỉ tham gia một chuyến thám hiểm.

Hắn vừa bước vào một cái lồng.

More Chapters