Cherreads

Chapter 4 - HUYẾT VĂN CỔ VÀ DUYÊN NGỘ THÀNH ĐÔ

Những câu hỏi không lời đáp từ đêm mưa ấy cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí Dạ Thần, hòa cùng nỗi niềm sâu lắng khó gọi thành tên – như một bản nhạc vô ngôn vang vọng mãi nơi tâm hồn, dù ánh nắng đã rạng và những công việc đầu tiên tại Chấp Sự Đường bắt đầu cuốn chàng đi.

Dù vẫn chuyên tâm nghiên cứu thư tịch cổ, hỗ trợ các chấp sự phân tích tình hình các vùng đất quanh Tông môn, hình bóng Lạc Anh và những bí ẩn xoay quanh nàng vẫn đôi khi hiện về – như nét mực bướng bỉnh không chịu phai trong tâm trí chàng.

Nhiều ngày lặng lẽ trôi qua. Một buổi sáng nọ, khi Dạ Thần đang chăm chú xem xét bản đồ địa thế phức tạp trong thư phòng thuộc Tĩnh Tâm Các, thì một lệnh triệu tập khẩn từ Tông Chủ lại bất ngờ được gửi đến.

Lần này, địa điểm gặp mặt không còn là Chánh Điện Cung Phủ trang nghiêm, mà là một mật thất sâu trong bí cảnh hậu sơn – nơi rất ít người trong Tông môn từng biết đến.

Bên trong mật thất phủ một bầu không khí âm u và ngột ngạt. Chỉ vài viên Dạ Minh Châu tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ, lặng lẽ hắt lên những bức tường đá lạnh lẽo và các giá sách cũ kỹ chứa đầy da thú cổ.

Tông Chủ Tàng Vân Tông ngồi trên một chiếc ghế đá, gương mặt ẩn trong bóng tối. Giọng nói lão trầm hơn thường lệ:

"Dạ Thần, con ngồi đi."

Dạ Thần khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện, cảm nhận ngay được không khí hoàn toàn khác biệt so với những lần gặp trước.

"Ta gọi con đến hôm nay," Tông Chủ đi thẳng vào vấn đề, "là vì một chuyện tuyệt mật. Từ thuở hồng hoang, có lưu truyền về một loại phù văn vô cùng đặc biệt – mang màu lam u huyền – gọi là Huyết Văn Cổ. Con từng nghe qua chưa?"

Dạ Thần thoáng giật mình nhưng lập tức bình tĩnh đáp:

"Bẩm Tông Chủ, đệ tử có nghe qua. Theo cổ sử, khoảng ba ngàn năm trước, trong một trận chiến long trời lở đất chấn động Càn Khôn, có một vị đại năng tóc trắng từng sử dụng loại huyết văn này. Uy lực được ghi chép là đủ sức nghịch chuyển càn khôn, cải biến số mệnh. Tuy nhiên, sau trận chiến, Huyết Văn Cổ bị thất lạc giữa Hoang Giới mênh mông..."

Đại năng tóc trắng... liệu có liên quan gì đến huyền thoại Oanh Hùng mà ta từng nghe? – một ý niệm bất chợt lóe lên trong tâm trí Dạ Thần.

Ánh mắt Tông Chủ thoáng sáng lên khi nghe chàng nói, biểu cảm có phần khác lạ – như vừa có hy vọng, lại như che giấu tia tham vọng khó lường, dù rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Đúng vậy!" – Tông Chủ gật đầu, giọng trầm khàn mang theo chút kích động. "Huyết Văn Cổ là một kỳ bảo đủ sức xoay chuyển vận mệnh của cả một Tông môn, thậm chí là một vùng trời! Dạ Thần, ta tin rằng trong toàn Tàng Vân Tông, nếu có ai có thể tìm ra manh mối của nó, người đó chỉ có thể là con."

Lão dừng lại, nhìn thẳng vào chàng:

"Vì vậy, ta giao cho con một nhiệm vụ tối mật: bằng mọi giá, tìm ra Huyết Văn Cổ. Ta sẽ cấp cho con đội quân tinh nhuệ nhất, kể cả trưởng lão cao thủ để phò trợ. Mọi tài nguyên cần thiết, Tông môn sẽ đáp ứng. Nếu con mang được Huyết Văn Cổ trở về, ngôi vị Phó Thành Chủ của Đô Thành Vân Tông sẽ là của con!"

Lời hứa ấy thực sự hấp dẫn – chức vị Phó Thành Chủ là mơ ước của không biết bao nhiêu đệ tử. Nhưng Dạ Thần, sau phút giây bất ngờ, lại cảm thấy điều gì đó bất ổn trong toàn bộ sự việc. Chàng kính cẩn nói:

"Tông Chủ, Huyết Văn Cổ là truyền thuyết, tìm được nó chẳng khác nào mò kim đáy biển. Mà phần thưởng ngài hứa lại quá lớn, đệ tử thật không dám nhận. Phục vụ Tông môn vốn là trách nhiệm, cũng là vinh hạnh của đệ tử."

Tông Chủ cười nhạt, nụ cười khiến Dạ Thần có cảm giác gượng gạo – không giống vẻ phúc hậu thường ngày:

"Cứ nhận lấy. Đây là sự cảm tạ và khích lệ của ta cho tài năng của con."

Nhưng đằng sau nụ cười ấy, một âm mưu đen tối đã sớm thành hình trong lòng Tông Chủ.

Lão biết rõ Dạ Thần thông tuệ, có thể tìm ra những thứ người khác không thể. Nhưng Huyết Văn Cổ quá mức quan trọng – không thể để nó rơi vào tay kẻ nằm ngoài sự kiểm soát.

Một khi Dạ Thần tìm được nó… lão sẽ không ngần ngại giết người diệt khẩu, độc chiếm kỳ vật.

Tông Chủ không hề nhân từ như vẻ ngoài. Niềm tin dành cho Dạ Thần, kỳ thực, chỉ là nước cờ trong bàn cờ quyền lực.

Những ngày sau đó, Dạ Thần cùng đội hộ vệ tinh nhuệ rời Tàng Vân Tông, bắt đầu hành trình tìm kiếm Huyết Văn Cổ.

Họ dấn thân vào những vùng hoang vu hiểm trở của Hoang Giới, vượt qua muôn trùng chướng ngại – từ cạm bẫy cổ xưa đến dị thú canh giữ các di tích bị lãng quên.

Nhưng càng đi sâu, Dạ Thần càng nhận ra nhiều điều bất thường.

Sự "tin tưởng" quá mức của Tông Chủ, phần thưởng không cân xứng, ánh mắt khó đoán của một vài trưởng lão hộ tống...

Liệu lão Tông Chủ thật sự tin mình đến vậy? Hay đằng sau là một mục đích khác?

Chàng nhớ lại từng biểu cảm, từng lời nói trong mật thất. Bằng sự mưu trí và khả năng phân tích sắc bén, Dạ Thần bắt đầu xâu chuỗi mọi dữ kiện. Một giả thuyết lạnh người dần hình thành:

Chuyến đi này có lẽ không đơn thuần là tìm kiếm một bảo vật.

Sau nhiều ngày hành trình qua những rặng núi hiểm trở, nhóm Dạ Thần tiến đến một thành đô cổ để thu thập thêm tin tức và bổ sung vật tư.

Giữa khu phố tấp nập trong phủ thành, nơi sạp hàng chen chúc bày bán kỳ trân dị bảo và vải vóc gấm hoa, Dạ Thần đang trầm ngâm quan sát một tấm bản đồ cổ.

Bất chợt, một dáng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Không xa lắm, trước một sạp y phục và trang sức, một nữ tử áo lục đang lựa chọn những dải lụa mềm. Mái tóc đen cài trâm ngọc, vóc dáng thanh thoát.

Chính là Lạc Anh!

Tim Dạ Thần như khựng lại một nhịp. Mọi mệt mỏi, nghi ngờ về nhiệm vụ, toan tính của Tông Chủ dường như tan biến.

Chàng không ngờ lại có thể gặp lại nàng... tại nơi này.

Một nụ cười chân thật, không chút che giấu, nở rộ trên gương mặt Dạ Thần.

Không chần chừ, chàng lập tức bước nhanh về phía nàng.

More Chapters