Cherreads

Chapter 6 - HƯƠNG VỊ ĐÊM TRƯỜNG, LỬA ẤM BÊN SÔNG

Màn đêm dần buông phủ xuống khu rừng Hoang Giới, sau cuộc chạm trán đầy kịch tính với con yêu thú hung tợn. Theo đề nghị của Dạ Thần, cả đội tìm được một khúc sông êm đềm, dòng nước hiền hòa chảy róc rách, hai bên bờ là thảm cỏ xanh mướt và cây cối um tùm. Họ chọn nơi đây làm chốn dừng chân, dựng trại nghỉ ngơi. Ánh lửa trại bập bùng leo lét, như một ngọn đèn nhỏ sưởi ấm màn đêm u tịch, xua tan đi cái lạnh lẽo và bóng tối rình rập của rừng già. Tiếng nước chảy hòa quyện cùng tiếng côn trùng rả rích, vang lên như một bản nhạc nhẹ nhàng, yên bình giữa thiên nhiên hoang dã.

Con yêu thú khổng lồ sau khi bị hạ gục nhanh chóng được các thị vệ phân thớt, chuẩn bị cho bữa tiệc thịt rừng thịnh soạn đêm nay.

Trong khi mọi người tất bật dựng lều, nhóm củi và chuẩn bị bếp lửa, Dạ Thần lặng lẽ rời khỏi đống người, đi về phía bờ sông. Với vài nhánh trúc non làm cần câu và một sợi dây rừng mảnh mai, chàng khéo léo bắt được mấy con cá sông béo tròn, bóng nhẫy. Trở về trại, chàng tự tay làm sạch cá, rồi lấy xiên tre tươi vót nhọn, nhóm lửa nhỏ riêng để nướng cá. Mùi thơm của cá nướng cùng khói bếp bắt đầu lan tỏa dịu dàng, đánh thức cơn đói và làm ấm lòng người.

Khi những con cá đầu tiên chín vàng, lớp da giòn rụm, mỡ cá xèo xèo nhỏ từng giọt rơi xuống than hồng nghe thật vui tai, Dạ Thần cẩn thận gỡ một con cá còn nóng hổi, đặt lên chiếc lá rừng sạch, rồi mỉm cười mang đến bên Lạc Anh – người đang thu mình bên đống lửa lớn, đôi mắt vẫn còn ánh vẻ bàng hoàng của buổi chiều hôm trước.

"Lạc Anh tiểu thư, đường sá gian nan vất vả rồi. Đây là cá ta vừa nướng xong, mong tiểu thư dùng thử cho ấm bụng. Dù chỉ là món ăn dân dã, nhưng hy vọng có thể hợp khẩu vị của nàng."

Lạc Anh ngước nhìn con cá thơm phức trong tay, rồi nhìn Dạ Thần với ánh mắt ngập ngừng. Nàng nhẹ nhàng nhận lấy, hơi nóng tỏa ra từ con cá truyền qua chiếc lá, ấm áp đến tận lòng bàn tay. Nàng cẩn trọng gỡ một miếng thịt trắng ngần, đưa lên môi, nếm thử.

Chợt có một khoảnh khắc im lặng, Dạ Thần thấy Lạc Anh khẽ nhíu mày, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Nàng chỉ nói được vài tiếng ngập ngừng:

"Vị này… thật… thật…" rồi lại im bặt, gương mặt lộ vẻ khó tả.

Dạ Thần hơi bối rối, đưa tay gãi đầu: "Chẳng lẽ ta nướng tệ đến thế sao? Có lẽ không hợp khẩu vị tiểu thư rồi, thật xin lỗi…"

Nghe thế, Lạc Anh như bừng tỉnh. Đôi mắt nàng chợt sáng rực, không còn vẻ ngần ngại lúc trước mà thay bằng niềm sung sướng thuần khiết, tựa như đứa trẻ nhận được món quà quý giá:

"Không! Không phải vậy! Ngon! Ngon lắm công tử ơi! Thật sự rất rất ngon!"

Nói rồi, nàng ăn không chút ý tứ, vội vàng thưởng thức hết con cá. Ánh mắt long lanh nhìn Dạ Thần, đầy biết ơn và trìu mến:

"Công tử… còn nữa không?"

Dạ Thần ngẩn người, bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của nàng, rồi bật cười sảng khoái. Chàng không ngờ nữ tử với vẻ ngoài thanh tao, thoát tục như Lạc Anh lại có thể ăn uống một cách chân thành và đáng yêu đến vậy. Chàng vội vàng mang thêm cá nướng tới.

Lạc Anh ăn một mạch đến bốn con cá lớn, khiến Dạ Thần chỉ biết tròn mắt kinh ngạc. Các thị vệ quanh đống lửa, sau một lúc ngỡ ngàng, cũng bật cười ha hả. Tiếng cười trong trẻo ấy không chút ác ý, chỉ là niềm thích thú trước sự đáng yêu của nàng, làm đôi má Lạc Anh ửng hồng lên vì ngượng ngùng.

Thấy nàng có vẻ xấu hổ, Dạ Thần cười khẩy giải vây:

"Xem ra tài nướng cá của ta cũng không đến nỗi tệ!"

Lạc Anh ngước lên, ánh mắt đỏ hoe, giọng thành thật:

"Dạ Thần công tử… huynh không biết đâu… từ khi cha mẹ không rõ tung tích, đã bao năm rồi, tiểu nữ chưa từng được ăn món cá nướng nào có hương vị tuyệt vời như thế này. Mùi vị này khiến tiểu nữ nhớ về những ngày thơ ấu…" Giọng nàng nghẹn lại, nụ cười mờ ảo xen lẫn nỗi niềm sâu lắng.

Nghe lời nàng, nụ cười Dạ Thần chợt tắt. Chàng không ngờ món ăn giản đơn của mình lại có thể khơi dậy biết bao tâm sự chôn giấu trong lòng nàng. Ánh mắt chàng dịu dàng hơn hẳn:

"Vậy thì để ta nướng thêm cho tiểu thư nhé?"

Lạc Anh nhìn Dạ Thần, đôi mắt ứa nước, ánh lên biết bao cảm xúc trìu mến, ấm áp và biết ơn. Nàng khẽ gật đầu đồng ý.

Dạ Thần mỉm cười, quay sang gọi lớn các thị vệ:

"Các huynh đệ, lại đây! Cá nướng của Dạ Thần đây, mỗi người một con, ăn thử cho biết!"

Các thị vệ vui vẻ kéo đến, mỗi người nhận một con cá thơm lừng. Họ vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon:

"Ôi chao, ngon thật sự!"

"Dạ Thần huynh không chỉ mưu trí mà còn có tài nấu nướng sao?"

Không khí bên bờ sông trở nên ấm cúng, rộn rã tiếng cười. Họ cùng nhau ăn uống, trò chuyện đủ chuyện trên đời: từ những trận chiến đã qua, những vùng đất xa lạ đã đặt chân đến, cho đến những ước mơ giản dị sâu kín. Lạc Anh dần cởi mở hơn, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chuyện vui về Tà Dương Tộc, tuy vẫn còn e dè nhưng không còn giữ khoảng cách như trước.

Cuộc trò chuyện kéo dài suốt đêm trường. Ánh lửa trại dần tàn, chỉ còn lại những đốm than hồng lay lắt. Họ say sưa chia sẻ, quên cả thời gian và mệt mỏi.

Mãi đến lúc những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua kẽ lá, phủ vàng cả một góc trời, sương đêm long lanh đọng trên ngọn cỏ, Dạ Thần mới giật mình tỉnh giấc. Chàng nhìn mọi người, ai cũng ngái ngủ nhưng gương mặt đều rạng rỡ vẻ thư thái, vui vẻ.

"Có lẽ chúng ta đã mải mê trò chuyện mà không hay trời đã sáng từ lúc nào rồi," chàng khẽ mỉm cười nói.

Dù đêm qua chẳng ai ngủ trọn giấc, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm nhận một sợi dây gắn kết lạ kỳ, sâu đậm.

More Chapters