Cherreads

Chapter 1 - Chương 1: Tiếng Vọng Trong Tro Tàn

Lucien hít vào một hơi. Không khí mang theo cái vị quen thuộc. Vị của tro bụi. Hắn có thể nếm được nó trên lưỡi, một vị khô khốc, mốc thếch của những thứ đã chết từ lâu. Nó bám vào cổ họng, len lỏi vào phổi.

Từ trong bóng tối của con hẻm, hắn có thể thấy những người khác đang tụ tập ngoài quảng trường. Hắn nghe thấy tiếng gió rít qua những mái nhà xiêu vẹo, một âm thanh khiến hắn nhớ đến tiếng than khóc. Hắn cảm nhận được cái lạnh của bức tường đá áp vào lưng, những vết lồi lõm từ những vết sẹo ma thuật cũ kỹ cấn vào xương bả vai. Hôm nay là ngày của "Kỳ kiểm tra Khế ước".

Một lũ ngốc đang cầu nguyện trước một cái lồng, một ý nghĩ lạnh lẽo hình thành trong tâm trí hắn, không phải bằng lời mà bằng một cảm giác khinh miệt thuần túy.

Hắn giữ cho cơ thể mình thu lại, vai hơi chùng xuống, ánh mắt nhìn xuống đôi ủng sờn rách của mình. Một tư thế của sự sợ hãi. Hắn biết những người khác nhìn thấy một thiếu niên gầy gò, một đứa trẻ mồ côi. Họ không thể cảm nhận được sự tĩnh lặng chết chóc bên trong hắn, sự tĩnh lặng của một vực thẳm đã nuốt chửng vô số mặt trời.

Một tiếng chuông rỉ sét vang lên, âm thanh chói tai cắt ngang tiếng gió. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tảng đá đen bóng giữa quảng trường. Đá Giao Ước. Lucien nheo mắt. Dưới ánh sáng ban ngày yếu ớt, hắn có thể thấy những đường vân mờ ảo đang di chuyển chậm chạp bên dưới bề mặt của nó, giống như những con giun đang cuộn mình.

Trưởng lão Borin bước tới, giọng khàn khàn của ông ta gần như bị gió thổi bay đi. "...nhận lấy Ấn ký Vận mệnh của mình."

Vận mệnh, Lucien gần như bật ra một tiếng cười khẩy, nhưng hắn đã kịp nén nó lại thành một tiếng ho khan. Hắn nhớ lại cảm giác khi bẻ cong các quy luật, khi ra lệnh cho chính thực tại. Thứ mà những người này gọi là vận mệnh, đối với hắn, chỉ là một tập hợp các quy tắc có thể bị lợi dụng.

Hắn quan sát Grym bước lên, bàn tay to bè của cậu ta đặt lên tảng đá. Một ánh sáng màu đất yếu ớt lóe lên, đủ để khiến Lucien phải nheo mắt. Hắn nghe thấy những tiếng xì xào ngưỡng mộ. Ấn ký Hộ Vệ. Một con tốt được định sẵn vai trò.

Từng người một. Những tia sáng mờ nhạt. Những tiếng thở phào. Những tiếng reo hò nho nhỏ. Một bản giao hưởng của sự tầm thường.

Rồi hắn nghe thấy cái tên "Elara".

Khi cô gái với mái tóc màu mật ong chạm tay vào tảng đá, một cảm giác khác lạ truyền đến Lucien. Một sự rung động trong không khí, một sự cộng hưởng mà hắn không ngờ tới. Một luồng sáng bạc tinh khiết bùng lên, sáng đến mức khiến hắn phải quay mặt đi một chút. Khi hắn nhìn lại, hắn thấy một hình xoắn ốc phức tạp đang mờ dần trên tay cô.

Thú vị. Ý nghĩ đó không phải là một sự ngưỡng mộ. Nó là sự tò mò của một nhà nghiên cứu vừa tìm thấy một mẫu vật lạ. Linh hồn của cô ta... có một dòng chảy ngầm.

Hắn nghe thấy những lời thì thầm hoang mang của vị trưởng lão. "Người Dệt Mộng... hạng không xác định."

Hắn cảm thấy ánh mắt của Elara quét qua đám đông, và trong một tích tắc, hắn có cảm giác như cô đang nhìn thẳng vào bóng tối nơi hắn ẩn náu. Một sự kết nối thoáng qua.

"Lucien."

Tên của hắn được gọi. Hắn bước ra khỏi bóng tối, cảm nhận hàng chục ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Hắn cảm nhận được sự thương hại, sự khinh miệt.

Hắn tiến đến tảng đá, mỗi bước chân đều nặng nề một cách giả tạo. Hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo của tảng đá tỏa ra khi hắn đến gần.

Che giấu tất cả. Hắn ra lệnh cho linh hồn mình. Biến thành một cái hố đen.

Hắn đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo.

Không có gì. Hắn chỉ cảm thấy sự trơ lì của đá. Hắn nghe thấy sự im lặng khó xử, theo sau là những tiếng xì xào thất vọng.

"Không có gì cả." Giọng của vị trưởng lão vang lên, mang theo sự chung thẩm.

Hắn rút tay lại, cúi đầu, để cho mái tóc che đi khuôn mặt trống rỗng của mình. Hắn quay người và bước đi, cảm nhận những ánh mắt theo sau lưng, nhưng không còn là sự chú ý, mà là sự lãng quên.

Cánh cửa gác xép đóng lại sau lưng hắn, âm thanh khô khốc.

Sự mệt mỏi giả tạo biến mất khỏi cơ thể hắn. Hắn đứng thẳng, sự tĩnh lặng đầy quyền uy quay trở lại. Hắn giơ bàn tay phải lên trong bóng tối lờ mờ của căn phòng.

Trên da hắn, một mạng lưới những đường nứt màu đen tuyền hiện ra, không phát sáng, mà như đang hút vào ánh sáng. Hắn không nhìn chúng. Hắn cảm nhận chúng, một cảm giác trống rỗng đầy sức mạnh.

Một nụ cười lạnh lẽo hình thành trong tâm trí hắn.

Bước một.

Xong.

More Chapters