Mười ngày thấm thoắt trôi qua kể từ buổi chiều định mệnh bên bếp lửa, khi Uyển Nhi đồng ý với sư thúc về một tương lai xa xôi. Sáng sớm hôm ấy, sương còn giăng mờ trên những đỉnh núi phía Tây Thành Ô, Uyển Nhi đã được Tàn Kiếm Khách đánh thức. Cô bé đã tắm rửa sạch sẽ, mái tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng. Trên người Uyển Nhi là bộ y phục mới tinh tươm mà sư thúc đã chuẩn bị, tuy giản dị nhưng lành lặn, ở bên viền cổ áo bên phải, có một nét thêu nhỏ bằng chỉ màu lam nhạt, khéo léo tạo thành hai chữ "Uyển Nhi". Dù gương mặt vẫn còn nét rụt rè, bỡ ngỡ khi sắp phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng trong đôi mắt to tròn của cô bé tám tuổi cũng không giấu được vẻ háo hức trẻ thơ về "con đường tu luyện" mà sư thúc đã hứa hẹn.
Tàn Kiếm Khách nhìn Uyển Nhi, vẻ ngoài của ông dường như già đi thêm vài phần sau những đêm dài trăn trở. Dù đã ngoài bốn ngàn tuổi, trải qua vô số phong sương, nhưng ánh mắt ông nhìn Uyển Nhi vẫn dịu dàng và chứa đựng một niềm hy vọng thầm kín. Ông khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Uyển Nhi, giọng trầm ổn: "Đi thôi con."
Hai bóng người, một già một trẻ, cứ thế cẩn thận dắt tay nhau rời khỏi căn mao thảo ốc đơn sơ. Họ rời khỏi chốn núi rừng hoang vu, từng bước tiến về phía Thành Ô của Tàng Vân Tông. Nắng sớm xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống con đường phía trước, xa xa, bóng dáng hùng vĩ của những ngọn núi nơi Tàng Vân Tông tọa lạc đã dần hiện ra.
Khi họ đến trước cổng sơn môn của Tàng Vân Tông, nơi đây đã là một quảng trường rộng lớn, không khí vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều người dân, phụ huynh dắt díu con em, chen chúc ghi danh, ai cũng hy vọng con cái mình có thể được tiên duyên chiếu cố.
Trên một đài cao, Thủy Tổ Ân Khê của Tàng Vân Tông, râu tóc bạc phơ, thần thái uy nghiêm, đang ngồi ngay ngắn, đôi mắt khép hờ. Bên cạnh và phía dưới, hơn sáu vị trưởng lão TTV, y phục chỉnh tề, đang trực tiếp phụ trách việc tuyển chọn, gương mặt kẻ nghiêm nghị, người tự mãn. Tàn Kiếm Khách lặng lẽ dắt Uyển Nhi đến ghi danh, ánh mắt vẫn không rời cô bé.
Một lúc sau, một vị trưởng lão TTV cất giọng gọi: "Uyển Nhi!"
Tim Uyển Nhi khẽ đập nhanh. Cô bé rụt rè bước lên. Vị trưởng lão nhìn cô bé gầy gò, y phục tuy mới nhưng không phải hàng quý tộc, khẽ chau mày rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Uyển Nhi, truyền vào một luồng linh lực dò xét.
Sau một hồi, vị trưởng lão thu tay, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, đáp: "Con bé này không có thiên phú tu luyện. TTV e rằng không thể nhận con bé vào tông môn."
Lời nói phũ phàng khiến niềm háo hức trong Uyển Nhi vụt tắt, đôi mắt to tròn ngấn lệ, nhìn sư thúc với ánh mắt tủi thân. Tàn Kiếm Khách lòng khẽ nhói, ông siết nhẹ vai Uyển Nhi, lặng lẽ gật đầu với vị trưởng lão, chuẩn bị đưa cô bé rời đi.
Bất ngờ, trên không trung bầu trời của TTV, một không gian nứt toạc! Một cánh cổng huyền bí từ từ to dần, ánh sáng chói lòa cùng tiên khí tinh thuần túa ra. Bốn con Bích Lạc thượng cổ kéo một cỗ kiệu hoa lộng lẫy từ trong vết nứt từ từ hiện ra, ánh sáng lung linh tỏa ra khắp bầu trời.
Một đám người tham gia lễ hội nhận đệ tử của TTV nhìn lên, nháo nhào cả lên, rồi có người thốt lên rằng: "Ồ, hình như là kiệu hoa của Diệu Linh Tiên tử Tử Môn Quan thì phải!" Tiếng xôn xao, kinh hô nổi lên tứ phía.
Ngay lúc này, trên kiệu hoa, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ khẽ động, một âm thanh trong trẻo mà uy nghiêm vọng xuống: "Hôm nay đại hội tuyển chọn đệ tử của Tàng Vân Tông thật náo nhiệt, ta đến đây góp chút vui."
Nàng đưa mắt quan sát xuống dưới, và ánh mắt phượng vô tình dừng lại nơi cô bé ngây thơ, gầy gò vừa bị từ chối. Nàng nhìn thấy nét thêu "Uyển Nhi" trên cổ áo cô bé.
"Ưu tư từ trong tiềm thức..." Diệu Linh khẽ nhíu mày, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đáy mắt, "Huh, con bé này... thiên phú vượt trội ẩn sâu, một viên ngọc thô chưa được mài giũa! Ta nên giành cơ hội này nhận con bé làm đệ tử của ta!"
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn bằng quang mang ngưng tụ, mang theo uy áp dịu nhẹ mà không thể kháng cự, từ trên trời giáng xuống ngay cạnh Uyển Nhi. Diệu Linh từ trên kiệu hoa cất tiếng, giọng nói mang theo một sự hứng thú không che giấu: "Này cô bé, con có đồng ý theo ta tu luyện không?"
Uyển Nhi ngơ ngác nhìn bàn tay ánh sáng và nữ nhân tuyệt mỹ trên kiệu hoa, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, trong đám trưởng lão TTV, có người không kìm được mà thì thầm với Thủy Tổ Ân Khê, giọng đầy tiếc nuối và có chút không cam lòng: "Thủy Tổ, hàng nghìn năm nay Diệu Linh Tiên tử của Tử Môn Quan vốn kín tiếng, ít khi can dự thế sự, nay lại vì một cô bé mà tự mình đến tận nơi, muốn nhận làm đệ tử... Con bé này, lẽ nào chúng ta đã nhìn lầm? Có vẻ chúng ta nên... nên giành lại con bé này từ tay bà ta chăng?"
Thủy Tổ Ân Khê chau mày, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, nhưng trước uy thế và hành động bất ngờ của Diệu Linh, ông cũng chỉ có thể tạm thời im lặng quan sát.
Không đợi Tàng Vân Tông có thêm phản ứng, Diệu Linh trên kiệu hoa đã khẽ phất tay. Luồng sáng màu tím dịu nhẹ từ đầu ngón tay thon dài của bà bắn ra, bao bọc lấy toàn thân Uyển Nhi, nhẹ nhàng nâng bổng cô bé lên không trung, hướng thẳng về phía chiếc kiệu hoa.
Uyển Nhi bất giác nhìn xuống sư thúc Tàn Kiếm Khách, trong đôi mắt to tròn ánh lên sự ngỡ ngàng, một chút sợ hãi nhưng cũng có một tia hy vọng le lói.
Tàn Kiếm Khách cũng vô cùng bất ngờ. Ông ngẩng đầu nhìn theo Uyển Nhi đang từ từ bay về phía kiệu hoa, trong lòng ngập tràn những câu hỏi. Ông mừng cho Uyển Nhi vì cơ duyên bất ngờ này, nhưng hoàn toàn không hiểu tại sao một nhân vật tầm cỡ như Diệu Linh lại làm vậy. Sự việc này nằm ngoài mọi dự liệu của ông.
Chiếc kiệu hoa lộng lẫy, mang theo tiểu Uyển Nhi, không một chút dừng lại, từ từ xoay hướng rồi bay vút về phía chân trời xa, nhanh chóng thu nhỏ rồi biến mất sau những tầng mây, để lại sự sững sờ, những lời đồn đoán và một bí ẩn lớn cho tất cả những người ở lại quảng trường Tàng Vân Tông.
Các trưởng lão TTV đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy tiếc nuối và có chút xấu hổ. Thủy Tổ Ân Khê chỉ khẽ thở dài, không nói một lời.
Một chương mới trong cuộc đời Uyển Nhi chính thức bắt đầu, đầy bất ngờ và hứa hẹn, tại một nơi gọi là Tử Môn Quan.