Cherreads

Chapter 21 - LINH CĂN ÁM ĐỘNG – THƯƠNG KHUNG TIÊN CƠ, TRỤ TÂM PHONG VÂN KHỞI

Tiếng vọng từ sự kiện Diệu Linh Tiên Tử náo loạn Tàng Vân Tông, giữa thanh thiên bạch nhật ung dung đoạt đi một hài đồng tám tuổi ngay trước mũi Thủy Tổ Ân Khê, vẫn còn như những gợn sóng chưa tan trên mặt hồ tĩnh lặng của Thập Nhị Đại Thiên Thế Giới. Tin tức, dù các bên dốc sức phong tỏa, vẫn như gió thoảng mây bay, len lỏi qua các Giới Vực, trở thành đầu đề cho những cuộc mật nghị, những lời phỏng đoán của vô số thế lực. Kẻ thì hả hê trước sự thất thế của một tông môn vốn quen thói tự phụ, người lại không khỏi hiếu kỳ, dò la về lai lịch và thâm ý thực sự của Tử Môn Quan cùng vị Tiên Tử xuất quỷ nhập thần, khí焰 ngút trời kia. Riêng chỉ Tàn Kiếm Khách, sau cơn kinh ngạc ban đầu, trong đáy lòng lại âm thầm nhen nhóm một tia hy vọng le lói cho tiền đồ của tiểu Uyển Nhi, dẫu cho mối kỳ duyên thầy trò ngắn ngủi, bất đắc dĩ của ông và cô bé đã sớm phải chia ly theo một cách chẳng ai có thể ngờ tới.

Cùng lúc ấy, tại Thương Khung Triều Đại, một Thượng Cổ thế lực hùng mạnh, uy chấn một phương, tọa lạc nơi biên thùy vũ trụ, nơi Pháp Tắc vận hành theo một Quy Luật riêng, tách biệt khỏi sự trói buộc thường tình của các vũ trụ thuộc Trụ Đạo Tâm, bầu không khí lại nhuốm một vẻ khẩn trương và trang nghiêm đến lạ thường. Đại sảnh nghị sự của Thương Khung, với những cột ngọc thạch khổng lồ chạm trổ tinh văn cổ điển, ẩn chứa huyền cơ, toát lên vẻ uy quyền đã lắng đọng qua thiên cổ tuế nguyệt. Chiếu thư mời các thế lực từ mười hai vũ trụ chủ thể tham dự "Đạo Pháp Luận Đàm" vừa mới ban bố, guồng máy khổng lồ của Thương Khung đã tức thì vận hành với toàn bộ công suất cho sự kiện trọng đại này. Các Trưởng Lão cốt cán, mỗi vị một phong thái uy nghiêm, thân ảnh liên tục ẩn hiện như mây khói, điều phối công việc, chuẩn bị cho đại hội sắp tới, nơi phong vân sẽ hội tụ.

Giữa dòng chảy sự vụ hối hả tựa như thiên binh vạn mã ấy, tại một không gian riêng tư, cổ kính ẩn sâu trong lòng Thương Khung Điện – nơi linh khí cô đọng tựa tiên tương ngọc dịch, và Đại Đạo Pháp Tắc dường như hiển hiện một cách hữu hình, có thể chạm tới – Tinh Diệu Chân Nhân, vị Thiên Tôn trẻ tuổi nhưng tài trí quán tuyệt, phong thái thoát tục của Thương Khung, đang lặng yên đứng trước một tinh bàn khổng lồ. Tinh bàn này không phải vật phàm, mà là một Pháp Bảo vô thượng, ẩn chứa thần thông mô phỏng lại những dòng chảy năng lượng vi diệu nhất giữa các Giới Vực, nắm bắt những điểm dị biến dù là nhỏ nhiệm nhất trong cõi hồng trần bao la. Ánh mắt Tinh Diệu Chân Nhân khẽ nheo lại, phượng mâu thâm thúy như nhìn thấu cửu thiên. Nàng cảm nhận được, ngoài những dao động năng lượng thường thấy từ việc các thế lực chuẩn bị đến Thương Khung, còn có những gợn sóng bất thường, âm thầm và mang theo hơi thở của tuế nguyệt xa xưa, đang lặng lẽ tụ lại ở một khu vực hẻo lánh, hiểm địa khôn lường, gần kề Trụ Đạo Tâm – nơi khởi nguồn của vô số Quy Củ và cũng là trung tâm của những biến động kinh thiên.

"Xem ra, không chỉ chúng ta chú ý đến những lời phong thanh về Linh Căn Ánh Kim," Tinh Diệu Chân Nhân khẽ buông một tiếng tựa châu sa rơi trên ngọc bàn, ngón tay ngọc ngà thon dài điểm nhẹ lên một vài vị trí trên tinh bàn, nơi những điểm sáng đang lập lòe một cách bất thường. "Những kẻ ẩn náu gần đó, hoặc là dư nghiệt của Phe Bảo Thủ năm xưa, những kẻ ngoan cố bám víu lấy Trật Tự cũ kỹ, hoặc là những kẻ cơ hội luôn rình rập trong bóng tối như loài rắn độc, cũng đã bắt đầu manh động rồi."

Nàng trầm ngâm một khoảnh khắc, mi tâm khẽ chau lại, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi tựa lan chi thoảng trong gió sớm. Ánh mắt nàng ánh lên vẻ quyết đoán không gì lay chuyển, tựa như một ngôi sao Bắc Đẩu giữa trời đêm. Nàng biết, dù "Đạo Pháp Luận Đàm" là một nước cờ quan trọng để khuấy động phong vân, thu hút sự chú ý của thiên hạ và qua đó thu thập tin tức, nhưng việc tìm kiếm manh mối trực tiếp của Linh Căn Ánh Kim – thứ thần vật có thể thay đổi cả vận mệnh của một Triều Đại – không thể chỉ dựa vào đó. Thiên cơ bất khả lậu, thời cơ lại càng không chờ đợi một ai.

Sau khi tâm tư đã định, Tinh Diệu Chân Nhân rời khỏi phòng tinh bàn, thân ảnh uyển chuyển như tiên tử lướt sâu hơn vào khu vực cấm địa của Thương Khung Điện. Nơi đây, đến cả các Trưởng Lão bình thường, dù địa vị tôn quý, cũng không được phép tự tiện đặt chân. Nàng dừng bước trước một cánh cổng đá cổ kính, im lìm tựa như đã tồn tại từ thuở hồng hoang khai tịch, trên đó khắc đầy những phù văn bí ẩn, tỏa ra khí tức tang thương của thời gian. Cánh cổng từ từ mở ra không một tiếng động, để lộ một không gian khác hẳn bên trong, tĩnh tại và uy nghiêm đến cực điểm, phảng phất khí tức của Đại Đạo sơ khai, khiến người ta vừa kính sợ lại vừa khao khát.

Chính giữa không gian ấy, trên một đài sen bằng bạch ngọc vô hạ, phát ra từng vòng hào quang thuần khiết, một lão nhân tóc bạc phơ tựa tuyết, dung mạo cổ quắc nhưng đôi mắt lại thâm thúy như chứa đựng cả một vũ trụ bao la, đang nhắm mắt tĩnh tọa. Đó chính là Thủy Tổ của Thương Khung Triều Đại, Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ, một tồn tại đã sớm Chứng Đắc Đại Đạo, chạm đến cảnh giới Vô Ngân Bỉ Ngạn, một trong những Đại Năng hiếm hoi còn sót lại từ thời Khai Phá Hoàng Kim.

Tinh Diệu Chân Nhân cung kính khom mình hành lễ, thanh âm trong trẻo mà tôn kính: "Tinh Diệu, tham kiến Vạn Pháp Thủy Tổ."

Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ chậm rãi mở mắt, ánh nhìn của ngài tựa như dòng sông thời gian, có thể soi tỏ mọi tâm tư, thấu suốt mọi biến ảo. "Tinh Diệu đến, là vì chuyện Linh Căn Ánh Kim và những dị động ở Trụ Đạo Tâm sao?" Giọng ngài không lớn, nhưng mỗi một âm tiết đều ẩn chứa uy lực của Pháp Tắc, khiến không gian cũng phải khẽ rung động theo từng lời nói.

Tinh Diệu Chân Nhân gật đầu, thanh âm trong trẻo mà vững vàng, trình bày lại những phát hiện trên tinh bàn, những phân tích sắc sảo của mình về các thế lực có khả năng nhúng tay, và không giấu diếm sự lo ngại trong đáy mắt: "Thưa Thủy Tổ, nơi nghi có manh mối của Linh Căn là một hiểm địa gần Trụ Đạo Tâm, địa thế phức tạp, Pháp Tắc hỗn loạn, ẩn chứa vô vàn nguy cơ. Dù cháu có thể tự mình ứng phó với một vài kẻ cơ hội, nhưng nếu đó thực sự là những hậu duệ của Phe Bảo Thủ năm xưa, hoặc các thế lực lớn khác cũng đã đánh hơi được, e rằng một mình cháu sẽ khó lòng quán xuyến. Việc này... cần sự định đoạt, và có lẽ là cả sự ra tay của người."

Thủy Tổ Vạn Quy im lặng hồi lâu, đôi mắt cổ (tĩnh lặng như đáy giếng cổ, không một gợn sóng) khẽ lay động, tựa như đang nhìn về một quá khứ xa xăm, nơi những trận chiến kinh thiên và những lý tưởng hào hùng còn chưa phai nhạt. Ngài nhìn sâu vào mắt Tinh Diệu, rồi chậm rãi nói, thanh âm mang theo cả sự hoài niệm lẫn một tia sắc bén tựa thần kiếm xuất vỏ: "Linh Căn Ánh Kim... là thứ mà năm đó Phe Khai Phá chúng ta đã phải trả một cái giá không gì đo đếm được, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ. Nó không chỉ đơn thuần là một bảo vật, mà còn là chìa khóa để phá giải những ràng buộc của Đại Đạo, thậm chí là cơ hội để nhìn ra con đường Thoát Ly Thiên Cơ thực sự, một con đường mà vạn cổ đến nay, mấy ai dám mơ tưởng, mấy ai đủ can đảm đặt chân."

Ngài ngừng lại, rồi nói tiếp, giọng có phần nghiêm nghị hơn, ẩn chứa một sự cảnh báo không thể xem thường: "Những kẻ rình mò ở gần Trụ Đạo Tâm, phần lớn không phải là hạng lương thiện. Lòng tham của chúng như vực sâu không đáy, chúng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để chiếm đoạt. Con lo lắng là phải."

Một nụ cười hiếm hoi, tựa như ánh nắng sớm sau đêm dài giá rét, thoáng hiện trên gương mặt cổ kính của Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ. "Được rồi. Lần này, ta sẽ cùng con một chuyến. Đã lâu lắm rồi lão già này chưa thực sự vận động gân cốt. Cũng nên để cho lũ chuột nhắt đó biết, Thương Khung Triều Đại chúng ta, dù không tranh với đời, nhưng không có nghĩa là dễ bị bắt nạt."

Ngài đứng dậy, khí tức trên người vẫn bình lặng như mặt hồ thu không gợn sóng, nhưng Tinh Diệu Chân Nhân có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng tựa biển cả mênh mông đang từ từ thức tỉnh từ trong cơ thể tưởng chừng khô héo ấy, một sức mạnh đủ để khiến chư thiên phải run rẩy. "Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ xuất phát ngay trong đêm nay. Tuyệt đối bí mật, hành động phải chớp nhoáng như lôi đình. Ta muốn xem, lần này, những kẻ nào dám ngáng đường chúng ta."

Tinh Diệu Chân Nhân cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác an tâm khó tả. Có Thủy Tổ đích thân ra tay, chuyến đi này, dù hiểm nguy trùng trùng, nhưng cơ hội thành công đã lớn hơn rất nhiều. Ngọn lửa quyết tâm trong mắt bà càng thêm rực cháy, sáng ngời, tựa như sao mai dẫn lối.

Đêm đó, dưới ánh sao mờ ảo, hai bóng người, một lão một thiếu, có lẽ chỉ mang theo Trưởng Lão Diệp Vấn Thiên, người tuyệt đối trung thành và thực lực đã đạt Chưởng Giới Thiên Quân Đại Viên Mãn, lặng lẽ rời khỏi Thương Khung Điện bằng một cổ trận truyền tống ẩn mật, một Pháp Trận mà chỉ những người nắm giữ huyết mạch thuần túy nhất của Thương Khung mới có thể khởi động. Ánh sáng từ trận pháp lóe lên rồi vụt tắt như một vì sao băng xẹt qua bầu trời đêm, không để lại một dấu vết, một gợn sóng năng lượng nào. Họ xuyên qua vô tận tinh không, vượt qua những rào cản Pháp Tắc kiên cố giữa các Giới Vực, hướng thẳng về phía khu vực hỗn mang và đầy rẫy hiểm nguy gần kề Trụ Đạo Tâm – nơi mà những "vết sẹo" không gian từ Đại Loạn Cổ Xưa vẫn còn hiện hữu như những vết thương chưa lành của vũ trụ, và những dòng chảy năng lượng hỗn loạn, cuồng bạo có thể xé nát bất kỳ tu sĩ nào sơ sẩy.

Sau một hành trình dài và tiêu hao không ít linh lực để duy trì sự ẩn mật, nhóm người Thương Khung cuối cùng cũng đã tiếp cận được một thung lũng kỳ lạ, ẩn mình giữa những dòng xoáy năng lượng cuồng bạo tựa như những con giao long đang vờn mây, giỡn gió. Nơi đây, khí tức cổ xưa và một loại dao động năng lượng đặc thù, mơ hồ nhưng lại vô cùng hấp dẫn, đang từ từ lan tỏa, như một lời mời gọi đầy cám dỗ đối với những kẻ tu đạo khao khát sức mạnh. Chính giữa thung lũng, một quần thể phế tích cổ đại, đổ nát dưới sự tàn phá của thời gian nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết của một thời huy hoàng đã qua, đang phát ra những luồng quang mang yếu ớt, tựa như hơi thở cuối cùng của một vị thần đã ngã xuống từ thiên cổ.

"Chính là nơi này," Tinh Diệu Chân Nhân khẽ nói, thanh âm có chút ngưng trọng, ánh mắt phượng lóe lên vẻ cảnh giác, thần thức đã sớm bao trùm cả khu vực.

Nhưng ngay khi họ vừa định tiến vào dò xét kỹ hơn, Thủy Tổ Vạn Quy bỗng khẽ nhíu mày, đôi mắt cổ xưa vốn tĩnh lặng như nước hồ thu bỗng ánh lên một tia lạnh lẽo. "Có kẻ đến trước rồi."

Từ trong bóng tối của các phế tích và những khe đá ẩn khuất, tựa như những bóng ma không mời mà đến, vài thân ảnh vận dị phục, khí tức âm hàn, tà khí lượn lờ, lặng lẽ xuất hiện. Đó là một nhóm tu sĩ thuộc một tông môn tà đạo cổ xưa, nổi danh với việc săn lùng thiên tài địa bảo và thủ đoạn tàn độc, không từ một việc ác nào. Cùng lúc đó, ở một hướng khác, một vài luồng khí tức mạnh mẽ khác cũng đang như những con sói đói, lặng lẽ tiến đến – đó là những tán tu đại năng, đơn độc nhưng thực lực không thể xem thường, rõ ràng cũng bị dị tượng ở đây hấp dẫn, muốn đến thử vận may.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Các bên nhìn nhau đầy dò xét và cảnh giác, sát khí vô hình bắt đầu lan tỏa, khiến những ngọn cỏ dại xung quanh cũng phải rạp mình xuống đất. Một trong những tu sĩ tà đạo, kẻ có vẻ là cầm đầu, khuôn mặt xương xẩu, gầy đét, liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm về phía trung tâm phế tích, nơi có một tế đàn cổ đang phát ra ánh sáng mạnh nhất. Hắn ta không nói không rằng, thân hình như một mũi tên độc, đột ngột lao tới, định chiếm lấy một cổ vật hình chìa khóa đang lơ lửng trên tế đàn, tỏa ra khí tức cổ xưa, tang thương.

"Muốn chết!" Trưởng Lão Diệp Vấn Thiên của Thương Khung hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên như điện, một đạo kiếm quang sắc bén tựa cầu vồng, mang theo khí tức hủy diệt, chém thẳng về phía tên tà tu, không cho hắn có cơ hội chạm vào thần vật.

Cuộc đụng độ đầu tiên, dù chưa phải là toàn lực, đã chính thức bùng nổ, châm ngòi cho một cuộc chiến tranh đoạt khốc liệt hơn. Tinh Diệu Chân Nhân cố gắng dùng lời lẽ để thăm dò và cảnh cáo, nhưng giữa sự tham lam và nghi kỵ, lời nói của nàng tựa như gió thoảng qua tai, không chút tác dụng. Thủy Tổ Vạn Quy vẫn đứng yên, ánh mắt thâm sâu tựa biển cả, quan sát cục diện, khí tức của ngài như một ngọn núi thái sơn vô hình, khiến các bên dù giao tranh cũng không dám quá mức làm càn về phía Thương Khung, trong lòng không khỏi kiêng dè.

Trận chiến vừa diễn ra được vài hiệp, máu tươi đã bắt đầu nhuốm đỏ nền đất cổ xưa, thì đột nhiên, tất cả những Đại Năng có mặt, từ Tinh Diệu Chân Nhân, Thủy Tổ Vạn Quy cho đến đám tà tu và các tán tu, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về một hướng xa xăm trong tinh không. Một cảm giác áp bức đến ngạt thở, một luồng uy nghiêm của Thiên Luật và Trật Tự tuyệt đối, tựa như một bàn tay vô hình của Tạo Hóa, đang từ đó truyền đến với tốc độ kinh hoàng, khiến vạn vật cũng phải run sợ.

Tinh Diệu Chân Nhân biến sắc, đôi mày liễu khẽ chau lại, trong lòng thầm kêu không ổn: "Không hay rồi! Là người của Trụ Đạo Quản Hệ! Khí tức này... là Kình Thiên Tử và cả... Thiên Quân Giám Chủ!"

Thủy Tổ Vạn Quy cũng khẽ mở to đôi mắt cổ xưa, một tia sáng phức tạp, ẩn chứa cả sự chờ đợi lẫn một chút phiền phức không mời mà tới, lóe lên. "Xem ra, trò vui thực sự... bây giờ mới bắt đầu."

More Chapters