Cherreads

Giấc mộng Hạ Môn

Terrified_17
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
270
Views
Synopsis
Lâm Hạ Dương tỉnh dậy giữa một lớp học xa lạ, mang trong mình ký ức của một cuộc đời khác. Mọi thứ quen mà lạ – như thể anh đang sống thay một phiên bản khác của chính mình. Trong thế giới ấy, nơi quá khứ dần trỗi dậy, liệu anh sẽ tìm lại được bản ngã hay đánh mất mình mãi mãi?
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Cú va chạm

Cạch…

Một viên phấn rơi xuống sàn, vỡ làm đôi ngay khi vừa chạm vào vật gì đó — hay chính xác hơn, là ai đó.

Chậm rãi mở mắt, anh thấy mình đang ngồi giữa một lớp học xa lạ. Ánh nhìn của cả phòng như đổ dồn về phía anh, khiến không khí đặc quánh lại. Đầu anh đau nhức, âm ỉ như bị va đập mạnh, khiến anh phải khẽ nhíu mày.

Từ trên bục giảng, giọng nói gay gắt cất lên, kéo anh về với thực tại:

— “Lâm Hạ Dương! Ai cho phép em ngủ trong giờ của tôi hả?”

Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Lướt mắt nhìn quanh, anh nhanh chóng nhận ra — đây không phải thế giới của mình. Cái bảng đen, dãy bàn cũ kỹ, mùi phấn vương trong không khí… tất cả đều không giống bất cứ nơi nào anh từng biết.

Xuyên không? – Hai từ lóe lên trong đầu, chưa kịp lý giải thì…

“Ugh…”

Một cơn đau dữ dội bùng lên như sóng thần, quét qua từng tế bào não. Anh ôm đầu, loạng choạng ngã khỏi ghế, rồi đổ vật xuống sàn lớp học, quằn quại trong đau đớn.

Cả lớp hoảng hốt.

Thầy chủ nhiệm đứng chôn chân trên bục giảng, mặt tái mét. Trong đầu ông ta vang lên một suy nghĩ kinh hoàng:

— “Không lẽ… nó bị chấn thương sẵn ở đầu?! Mình ném có mạnh đến vậy sao trời?!”

Không còn giữ được vẻ nghiêm nghị ban nãy, ông cuống cuồng lao xuống, đỡ lấy cậu học trò đang run rẩy:

— “Em không sao chứ? Này… Lâm Hạ Dương! Tỉnh lại đi, em nghe thấy thầy không?”

Một lúc sau, cơn đau dần dịu lại, để lại khoảng trống lặng câm trong đầu anh. Nhưng chỉ vài giây sau, nó bị lấp đầy bởi hàng loạt hình ảnh như những cuộn phim xé toạc màng ký ức – ùa về một cách dồn dập.

Lâm Hạ Dương. Hai mươi tuổi.

Sinh viên năm hai Đại học Thanh Hoa. Cao 1m75, vóc dáng thư sinh, đôi mắt sâu, luôn thấp thoáng nét lạnh nhạt.

Cậu mất cả cha lẫn mẹ từ năm mười bảy tuổi, từ đó sống một mình trong căn hộ nhỏ ở Hạ Môn – một góc phố cũ kỹ nằm sát mép biển, nơi chiều xuống mùi muối mặn len vào tận cửa sổ.

Không ai biết lúc ấy trong đầu Lâm Hạ Dương là một cơn bão ký ức – những mảnh vụn xa lạ gắn vào nhau không theo thứ tự, như thể có ai đó vừa ném cả hai cuộc đời vào một cơ thể duy nhất.

Anh ngồi dựa vào tường, đầu vẫn còn ong ong.

Căn phòng dần trở lại trạng thái yên lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng bước chân lặng lẽ của ai đó bước ra ngoài gọi y tế.

Ánh mắt anh nhìn lên trần nhà trắng toát, trống rỗng.

Thứ ánh sáng hắt xuống từ đèn huỳnh quang không đủ ấm để sưởi.

Ở đây là đâu?

Và… anh còn là ai?

Câu hỏi đơn giản, nhưng không một ký ức nào đủ rõ để trả lời.

Giữa biển thông tin dồn dập tràn vào não, anh phát hiện một điều kỳ lạ:

Tất cả đều là của “Lâm Hạ Dương” – nhưng không có cảm xúc nào là của anh.

Chúng chỉ như một cuốn sách cũ mà anh đọc qua, ghi nhớ từng dòng, nhưng không thực sự sống trong đó.

Anh khẽ nhắm mắt lại.

Trong bóng tối mi mắt, mọi thứ như chao đảo – quá khứ và hiện tại, người này và người kia… như muốn nuốt chửng anh.

Một suy nghĩ bất chợt nảy lên, trần trụi và lạnh lẽo:

— “Nếu mình không còn là mình… thì mình còn tồn tại để làm gì?”