Cherreads

Chapter 3 - Chương 3: Tôi tìm anh suốt mười năm trời

Trời đã nhá nhem khi Lâm Hạ Dương rời khỏi cổng trường.

Anh không về theo đường chính mà rẽ lối nhỏ sau dãy phố – lối đi tắt qua khu chung cư cũ, thưa người và nhiều bóng đèn đã tắt.

Tiếng giày anh bước vang lên trên mặt gạch cũ.

Có cái gì đó… không đúng.

Anh khựng lại giữa lối đi. Cảm giác lạnh dọc sống lưng. Nhưng chưa kịp quay đầu —

Bịch!

Một cú đập mạnh từ phía sau gáy. Mọi thứ tối sầm lại.

Khi mở mắt, mùi thơm lạnh ập vào mũi – mùi xạ hương trộn bạc hà, vừa quyến rũ, vừa khó chịu.

Anh không thấy gì. Mắt bị bịt kín. Tay không bị trói, nhưng rõ ràng đang ngồi trên chất liệu da cao cấp, êm nhưng cứng.

Ghế salon? Xe? Không – tiếng vang dội từ xa… đây là phòng kín.

Tiếng gót giày vang lên. Đều và nhẹ.

Rồi… chiếc khăn bịt mắt được gỡ ra.

Ánh sáng mờ vàng khiến anh phải nheo mắt vài giây mới thích nghi được.

Thứ hiện ra trước mắt là một căn phòng rộng, sàn đá cẩm thạch lạnh, rèm nhung, đèn chùm pha lê. Xa hoa. Lạ lẫm. Cách biệt.

Đối diện anh, một cô gái ngồi vắt chân trên ghế bành. Váy đen ôm sát, mái tóc buông xuống như bóng đêm. Đôi môi đỏ và ánh mắt… như thể đã chờ khoảnh khắc này suốt cả thập kỷ.

— “Cuối cùng cũng gặp lại anh.”

Anh im lặng.

— “Không nhận ra em sao?” – cô nghiêng đầu, miệng cong lên như cười mà không phải cười.

— “Mười năm trước, trong một đêm mưa. Anh đã cứu một con bé chui dưới gầm bàn, máu me đầy người…”

Anh nhìn cô – không cảm xúc. Nhưng sâu trong đáy mắt, ánh nhìn khẽ dao động.

— “Em đã đi tìm anh… suốt mười năm trời. Giờ thì…”

Cô đứng dậy, bước lại gần, thì thầm:

— “…em không để anh biến mất thêm một lần nào nữa.”

Anh khẽ cựa người, mắt vẫn không rời gương mặt cô:

— “Ồ… Đấy là cách cô trả ơn sao?”

Giọng nói không cao, nhưng lặng như mặt hồ trước bão.

Ánh mắt anh, lần đầu tiên trong căn phòng này, sắc bén đến mức như muốn xuyên thủng lớp sơn đỏ trên môi cô.

Cô im lặng vài giây. Không bối rối. Không nổi giận.

Chỉ nhẹ nhàng xoay người. Từng bước lùi về phía trung tâm căn phòng, như thể đang dẫn dắt một điệu vũ trầm mặc.

— “A~… thất lễ rồi.”

Cô nghiêng đầu, mắt vẫn dán vào anh:

— “Em xin tự giới thiệu. Em là Trình Dao.”

Giọng nói vừa vang lên, gợi cảm, vừa như được pha loãng bằng rượu mạnh.

Một tay cô vén nhẹ tóc sau tai, bước lại gần, ghé sát bên tai anh, hơi thở mang theo mùi thơm lạnh dịu:

— “Mặc dù hơi vội vàng… nhưng em sẽ dành cả phần đời còn lại cho anh, được không?”

Khoảng cách quá gần. Giọng nói quá ngọt. Và sự dị thường trong ánh mắt khiến mọi lời giải thích lúc này… trở nên vô nghĩa.

Lâm Hạ Dương khẽ nhíu mày.

Nhưng vẫn im lặng.

Bàn tay cô chầm chậm vuốt qua má anh – lành lạnh, như đang vuốt ve một món đồ cổ quý giá vừa lượm lại được.

Anh không đẩy ra.

Không phản kháng.

Chỉ nhìn cô, với một thứ im lặng lạnh như băng, như thể đang đợi xem… con người trước mặt anh sẽ đi bao xa trong cơn điên của chính mình.

More Chapters